80s toys - Atari. I still have
Tái Sinh Để Theo Đuổi Anh

Tái Sinh Để Theo Đuổi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323871

Bình chọn: 9.5.00/10/387 lượt.

đồng nghiệp, trong lòng lộ ra mấy phần sầu thảm, chị ta rời đi bọn họ một chút cũng không cảm thấy buồn sao?

Chị Viên bê hộp giấy trên tay Nghiêm Âm: “Hôm nay chúng ta cùng đi, lâu rồi chúng ta đã không uống rượu cùng nhau.”

Vành mắt Nghiêm Âm lập tức đỏ, chị ta cùng làm việc với chị Viên lâu nhất, lúc chưa kết hôn còn thường xuyên cùng nhau uống rượu đùa giỡn, là bạn rất tốt, nhưng từ khi chị ta kết hôn lại thăng chức, hai người không còn cùng nhau dùng cơm nữa, từ quan hệ chị em thân thiết đã biến thành cấp trên cấp dưới.

Nghiêm Âm nhìn cổ tay bị chị Viên kéo, nhiều năm như vậy, chị ta cũng đã già đi rồi.

“Ừ, được.” Nghiêm Âm đồng ý, dắt tay chị Viên, mặt mỉm cười nói: “Hôm nay chúng ta không say không về!”

Không khí trong văn phòng lập tức được kéo lên, Đỗ Cận nhìn thấy đồng nghiệp nam mới tới quyết định quán KTV sẽ tới, cô và Trương Mẫn vội vàng thu dọn một phen chuẩn bị xuống lầu.

Một trận vui đùa ầm ĩ, trong công ty chỉ còn người bộ phận bọn họ, như vậy cũng tốt, tránh khỏi việc chen chúc trong thang máy, có khi lại không vào được.

Đỗ Cận đi cùng Trương Mẫn nhìn đồng nghiệp cãi nhau đến tận nơi chờ thang máy, thanh âm cãi nhau của mấy đồng nghiệp chợt đồng loạt im lặng, Đỗ Cận khó hiểu nhìn sang, chỉ thấy Mục Khiêm Thư đang đứng cùng Lý Á chờ thang máy, lưng thẳng tắp.

Mục Khiêm Thư mặc một bộ âu phục màu đen, kết hợp cùng cà vạt đỏ và sơ mi trắng, đứng yên lặng như vậy lại như tranh vẽ.

Mi thanh mục tú, khí chất sáng ngời. Trong đầu Đỗ Cận đột nhiên hiện ra tám chữ này, lại nhìn Mục Khiêm Thư, anh đã quay đầu nhìn thấy bọn cô.

Nghiêm Âm nhìn các đồng nghiệp vừa rồi còn hào hứng bừng bừng, nhìn thấy Mục Khiêm Thư thì ngậm miệng nín thinh, lúc làm báo cáo chị ta đã trông thấy Mục Khiêm Thư một hai lần, đối với khuôn mặt lạnh lùng của anh như vậy đã có chút miễn dịch. Còn Đỗ Cận, mỗi ngày cô đều nhìn thấy, càng không thể quen thuộc hơn.

Vẻ mặt của mấy người còn lại như ăn phải ruồi, Đỗ Cận cười phì một tiếng. Mặc dù Mục Khiêm Thư cả lông mày cũng không có giơ lên, nhưng khóe miệng vẫn phủ lên một nụ cười khẽ.

“Mục tổng, xin chào.” Nghiêm Âm dẫn đầu chào hỏi, các đồng nghiệp cũng nhao nhao cúi đầu chào, còn có một cô gái khuôn mặt đỏ bừng đứng sát Đỗ Cận, Đỗ Cận khều cô gái kia: “Sao thế?”

“Đỡ đỡ tôi với, ôi trời thật không thể tin, đây mới là nam thần…” Thanh âm mềm mại của cô gái kia lọt vào tai Đỗ Cận, trong lòng Đỗ Cận nghẹn muốn nội thương.

Nam thần… Ừ, từ này quả thật rất chính xác.

Tháng máy vừa đến, tất cả mọi người đều không muốn đi vào, Mục Khiêm Thư đột nhiên quay người nói chuyện với Lý Á, hơn nữa còn đi về phía văn phòng, Đỗ Cận nghe thấy mọi người thở dài một hơi, sau đó lại cãi nhau đi vào thang máy.

“Hú hồn, làm tôi sợ muốn chết…” Cô gái vừa mới đứng cạnh Đỗ Cận mở miệng, vừa nói xong lập tức mấy người bên cạnh phụ họa.

“Đúng vậy đúng vậy, tôi cảm thấy ánh mắt kia của tổng giám đốc quá sắc bén rồi, xem chút nữa tôi đã không cầm được mà…”

“À, thì ra là em thích kiểu như vậy. Về sau anh cũng muốn làm người cao ngạo lạnh lùng!” Anh chàng trẻ tuổi hiện tại đang theo đuổi cô gái bên cạnh Đỗ Cận, nghe thấy cô ấy nói thích mẫu người như này liền lập tức nói chuyện.

“Anh? Anh thật sự nghĩ anh lạnh lùng chứ không phải lạnh phát rét à?” Cô gái không chút lưu tình nghĩ cách đâm chọt cậu trai kia, cậu ta lầm bầm hai tiếng liền quay đầu đi, ngẩng cao đầu một cách triệt để.

Những đồng nghiệp khác nhìn thấy đều sôi nổi cười đùa, cậu trai kia bị cười cũng xấu hổ, liền lên tiếng cười lại.

Đỗ Cận phát hiện Trương Mẫn ở bên cạnh vẫn không nói chuyện, điều này rất không hợp với phong cách của cô ấy, thường thì cô ấy phải là người nói nhiều nhất chứ.

“Sao cô không nói chuyện?” Đỗ Cận tò mò nhìn ánh mắt tránh trái tránh phải của Trương Mẫn, sự nghi ngờ trong lòng càng tăng thêm.

“Nói chuyện? Ha haa… Tôi có nói mà, tổng giám đốc thật là đẹp trai!” Trương Mẫn diễn một nụ cười cứng ngắc, Đỗ Cận nhìn ra được, chẳng lẽ Mục Khiêm Thư đã từng cùng Trương Mẫn có gì đó sao?

Đỗ Cận cảm giác bản thân nhất định là chưa ăn cơm, bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.

Trương Mẫn lặng lẽ đem trái tim bỏ vào trong bụng, cô thật không hợp làm gián điệp, nhìn thấy ông chủ lại lúng ta lúng túng rõ ràng như vậy, lo lắng Đỗ Cận sẽ nhìn ra điểm gì không đúng, may mắn cô gái này dây thần kinh thô nên không nhìn ra được gì…

Đoàn người Đỗ Cận được Tiểu Lâm dẫn đến một KTV cách công ty không xa, KTV này Đỗ Cận coi như quen thuộc, lúc đi học đã tới vài lần, nhìn từ xa thì không có gì khác biệt, nhìn kỹ lại mới thấy kết cấu đã được sửa sang lại một chút.

Bọn họ thuê phòng rất lớn, hai mươi người ngồi cũng không thành vấn đề, nhưng đồng nghiệp của Đỗ Cận đều là hóa thành con khỉ không một người nào chịu ngồi yên một chỗ. Chỉ chốc lát liền gây ra tiếng ồn, náo loạn hết cả lên.

KTV được trang hoàng và bố trí không tệ, giấy dán tường màu nhạt, ngọn đèn lờ mờ nên nhìn cái gì cũng mơ mơ hồ hồ. Đỗ Cận ngồi nhìn mấy đồng nghiệp nữ bên cạnh đều được làm nóng bởi tiếng nhạc sôi động đứng lên nhảy múa. Đỗ Cận cũng bị Trương