Snack's 1967
Tái Sinh Để Theo Đuổi Anh

Tái Sinh Để Theo Đuổi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324305

Bình chọn: 7.5.00/10/430 lượt.

t Lý Vệ Anh bị dọa trắng bệch: “Mục tổng…”

Mục Khiêm Thư dùng nĩa xiên một miếng thịt, bỏ vào miệng. Chậm rãi ăn, lại nhấp một ngụm rượu vang đỏ, động tác tao nhã như vương tử: “Chịu tội thay? Biện pháp này như thế nào?”

Lý Vệ Anh lộ ra sắc mặt vui mừng, vì ý tưởng nhỏ của mình mà đắc chí: “Dù sao cũng không biết người công nhân tạm thời kia là ai, đến lúc đó chúng ta tìm một người. Nói đó là người gây ra sự cố, đến lúc đó vụ kiện cũng sẽ được kết thúc.”

Lý Vệ Anh nói tiếp trong lòng: Sau đó sẽ sai người kia nói bản thân bị uy hiếp, công trình cũng sẽ triệt để đình công.

“Nghe không tệ.” Mục Khiêm Thư cắt một miếng thịt bò, từ tốn ăn. Tiếp đó buông dao nĩa, nói với Lý Vệ Anh: “Vẫn nghe nói Lý tổng hết sức tận lực vì công ty, quả nhiên không phải giả. Nếu không thì Lý tổng làm cừu non chịu tội vậy, thế nào!”

Lý Vệ Anh nghe xong lời này, sắc mặt tái nhợt: “Mục tổng nói gì vậy, tôi chỉ là nói, nói vậy thôi. Tôi nhất định sẽ truy tìm cho được người kia, anh yên tâm!”

Mục Khiêm Thư dùng khăn ăn lau miệng, nhìn thoáng qua Lý Vệ Anh: “Hi vọng anh nhớ rõ lời anh vừa nói. À… cho anh thời gian ba ngày.”

Lý Vệ Anh mất hết khí lực ngả xuống ghế, sau lưng đều là mồ hôi. Hắn lau mồ hôi, nhìn bóng lưng Mục Khiêm Thư rời đi càng ngày càng xa, mới lấy điện thoại di động ra: “Alô, mau mau đến cứu tôi, tôi nên làm gì bây giờ?”

Mục Khiêm Thư ngồi vào xe bảo thư ký về khách sạn, một đường trầm mặc, lúc đến nơi chuẩn bị xuống xe Mục Khiêm Thư mới mở miệng: “Anh làm thư kí cho Lý tổng được mấy năm rồi?”

Thư ký cúi mặt, chăm chú nhìn về phía tước, giọng nói truyền tới không có một tia bất ổn: “Đã ba năm rồi.”

Mục Khiêm Thư gật gật đầu, không nói tiếp. Mở cửa xe bước xuống.

Mục Khiêm Thư vào khách sạn, Mục Khiêm Kỳ mang theo hộp đồ ăn vừa giao đến đi tới: “Thế nào rồi? Buổi nói chuyện có thuận lợi không?”

Mục Khiêm Thư mở máy tính lên, nhìn đến tin tức trong máy tính, áp lực trên người lập tức buông xuống: “Nói chuyện cũng không tệ.”

Lý Á nhìn vẻ mặt thoải mái Mục Khiêm Thư: “Cũng không tệ? Theo em biết thì cục trưởng Liên thực sự là người ngay thẳng chính trực, anh không thể nào đàm phán dễ dàng như vậy được.”

Mục Khiêm Thư khép lại máy tính, mở hộp đồ ăn Mục Khiêm Kỳ mang về: “Tôi có nói làm gì ư? Chỉ là đi cùng ông ấy ăn cơm, uống trà mà thôi.”

Lý Á vẫn cau mày, trong thời gian này mà anh còn có tâm tư uống trà? Quên đi, Mục Khiêm Thư lòng dạ quá sâu, anh cũng không muốn hiểu.

Vốn là định ngày hôm sau đi đến nhà người bị hại, nhưng đến thời gian xuất phát Mục Khiêm Thư lại thay đổi chủ ý, đột nhiên anh nói với Lý Vệ Anh muốn đi dạo thành phố M, bảo hắn đi làm việc trước.

Tuy rằng Lý Vệ Anh hoài nghi, nhưng nhìn biểu tình lạnh nhạt của Mục Khiêm Thư và Lý Á đứng một bên không nói lời nào, gật gật đầu, xoay người rời đi.

Lý Á nhìn Mục Khiêm Thư lấy điện thoại di động ra, trên điện thoại di động là một tin nhắn. Mục Khiêm Thư nhìn tin nhắn nói với Lý Á: “Đi thôi.”

Lý Á đi theo Mục Khiêm Thư: “Chúng ta đi đâu?”

Mục Khiêm Thư đi lên phía trước: “Đi giải quyết tình hình.”

Lý Á lắc đầu, vẫn không hiểu ý trong lời nói của Mục Khiêm Thư.

Lý Á và Mục Khiêm Thư đến trước một căn nhà lầu, Mục Khiêm Thư nhìn lại địa chỉ trên điện thoại di động cùng số nhà trùng khớp mới nói với Lý Á: “Đi vào thôi.”

“Đây là nhà ai?” Lý Á cảm thấy tò mò, anh vợ của anh khi nào trở nên thần thần bí bí như vậy.

Mục Khiêm Thư đứng thẳng, một thân tây trang màu xám, bên ngoài khoác áo khoác màu đen, nét mặt giống như khí trời, lạnh lùng dị thường: “Nhà của người bị hại.”

Lý Á nhíu mày, người bị hại? Vừa rồi không phải anh còn nói không cần đi sao?

Lý Á suy nghĩ, sau đó hiểu ra. Phỏng chừng Lý Vệ Anh lại là người có vấn đề.

Mục Khiêm Thư gõ cửa, đi ra mở cửa là một người phụ nữ trung niên, cũng chính là mẹ của Diệp Ninh, người bị hại.

“Xin chào, tôi là Mục Khiêm Thư.” Mục Khiêm Thư không vươn tay ra với bà ta, chỉ đặt hai tay trong túi áo tự giới thiệu.

“Tìm ai?”Người phụ nữ trung niên thoạt nhìn có chút nghiêm khắc, mặt mày lộ vẻ hung ác. Phía sau lưng bà ta truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, ai vậy ạ?”

Mục Khiêm Thư đoán giọng nói này là của vợ Diệp Ninh, bởi vì Diệp Ninh là con một.

“Tìm ai?” Tính tình của mẹ Diệp Ninh nóng nảy, giọng oang oang. Ánh mắt của bà khó chịu nhìn Mục Khiêm Thư.

Lý Á ở bên cạnh Mục Khiêm Thư nhô người ra: “Xin chào, chúng tôi là người đại diện của công ty Hoa Tư…”

“Cái gì!?” Người phụ nữ trung niên lập tức mở cửa ra: “Các người tới đây làm gì! ? Muốn hòa giải phải không? Tôi cho mấy người biết, không có cửa đâu! Đem con tôi hại chết thảm như vậy còn muốn hòa giải!?”

Lý Á nghe giọng nói the thé của bà ta, liền đứng trước Mục Khiêm Thư đánh mắt nhìn người phụ nữ trung niên: “Dì à, trước hết dì nghe chúng tôi nói đã.”

Người phụ nữ trung niên đẩy người Mục Khiêm Thư và Lý Á, thấy không lay chuyển được liền đặt mông ngồi phịch xuống đất đất, hét lên: “Có còn là người hay không! Trời ơi, người của Hoa Tư đến đánh người này!”

Xung quanh nhanh chóng có rất nhiều người vây tới, một số người chỉ t