
một lúc rồi “Ừ!” một tiếng.
- Ta mượn nàng làm gối một lúc!
Nói rồi hắn liền vụt nằm xuống chiếc ghế gỗ dài như trường kỉ, gối đầu lên chân nàng, nhắm mắt ngủ.
- Vương gia, thuộc hạ đã tra ra được danh sách quan lại được Vĩnh Dương chiêu hàng.
Chợp mắt được một lúc, Trịnh Phi Vũ đã bị đánh thức. Bùi Lực trên tay cầm một tờ giấy vội vã tiến vào.
Hắn nhận lấy tờ giấy xem xét rồi nhướng mắt hỏi:
- Quan Thượng thư Bộ Lễ?
- Vâng, quan Thượng thư là người đầu tiên trong danh sách này. Ông ta hiện nay có trong tay hơn một nghìn tư binh, lại có thông gia với một thương nhân giàu có. Binh lực cùng tài lực đầy đủ nên nếu có được ông ta, Vĩnh Dương sẽ như hổ mọc thêm cánh.
Bùi Lực phân tích tình hình.
Trịnh Phi Vũ nhíu mày suy nghĩ rồi quyết định:
- Đêm nay gọi Bá Cường theo ta đi gặp ông ta!
- Vương gia, thuộc hạ có ý kiến này...
- Cứ nói!
- Thay vì đi cùng Bá Cường, hay là người đi cùng vương phi?
- Huyết Tử?
Trịnh Phi Vũ ngạc nhiên.
Huyết Tử đang chuẩn bị mang bát cháo đã hết rời đi cũng dừng bước, lắng nghe Bùi Lực nói tiếp:
- Một tướng đi cùng một binh sẽ không tạo thanh thế bằng đi cùng một sát thủ kinh hồn. Người cùng vương phi cùng đi biết đâu lại tăng hiệu quả!
Trịnh Phi Vũ nghe thấy thì như được giác ngộ, đưa tay vỗ lên mặt bàn một cái, vui vẻ nói:
- Bùi Lực ngươi quả không hổ là cánh tay phải của ta.
Rồi hướng Huyết Tử quyết định:
- Vương phi, tối nay nàng cùng ta hành động.
---
Trời đêm tối đen một màu như mực.
Trên mái nhà ở phủ quan Thượng thư bất ngờ xuất hiện hai thân ảnh linh động di chuyển nhẹ nhàng. Nam nhân bạch y cao lớn chấp hai tay sau lưng dùng khinh công như đang đi trên mặt đất. Mà thân áo đỏ rực của người phía sau cũng bay bay nhẹ như không. Tấm sa lụa mỏng che mất nửa gương mặt.
“Rầm!”
Cánh cửa thư phòng của quan Thượng thư bị đá văng.
- Kẻ nào dám...
Quan Thượng thư giật mình quát lớn. Nhưng nhìn thấy người vừa bước vào thì lập tức tái mặt, khom lưng cúi chào.
- Thỉnh an Cửu vương gia! Mời vương gia vào trong!
Sau đó ngiêng người mời Trịnh Phi Vũ vào trong.
Hắn vừa di chuyển liền lộ ra nữ nhân thân áo đỏ rực phía sau, quan Thượng thư nhìn thấy thì phát hoảng đến mức tròng mắt suýt rơi ra ngoài.
- Huyết... Huyết... Huyết...
Ông ta lắp bắp cả nửa ngày vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
- Nàng bây giờ là thuộc hạ của ta, ngươi yên tâm đi!
Trịnh Phi Vũ ngồi trên ghế bình thản hướng quan Thượng thư giải đáp. Tuy nhiên không vì vậy mà ông ta thôi sợ hãi, run run cảnh giác ngồi xuống châm trà cho Trịnh Phi Vũ, mắt không ngừng nhìn về nữ sát thủ đứng sau lưng hắn.
- Vương... vương gia hôm nay đến phủ không biết có chuyện gì chỉ dạy!
- Hừ, Thượng thư bộ Lễ ông là người thông minh, đâu thể nào lại không biết mục đích của bản vương hôm nay đến!
Trịnh Phi Vũ xoay xoay chén trà nhưng không uống.
- Thần... thần ngu muội... thực sự không biết thâm ý của vương gia!
- Có người thấy kẻ cầm đầu quân phản loạn, Vĩnh Dương đến phủ ngươi. Chỉ dựa vào điểm này đã có thể khép ngươi vào tội đồng bọn mưu phản.
- Vương... vương gia...
- Yên tâm đi, nếu muốn ngươi chết ta đã không cất công đến!
Trịnh Phi Vũ tỏ vẻ trấn an ông ta.
- Nói đi, ngươi và Vĩnh Dương hắn trao đổi điều gì?
- Thần... Tam vương gia...
Thượng thư lúng búng như gà mắc tóc không biết nói thế nào, chỉ nhìn sang Trịnh Phi Vũ rồi lại liếc liếc về Huyết Tử. Thấy nàng ta một bộ lãnh như băng nhìn mình thì lại càng run rẩy.
- Tam vương gia?
Trịnh Phi Vũ nhướng mắt hỏi.
- Thiên hạ này còn tồn tại cái danh xưng Tam vương gia của tên phản tặc kia ư?
- Cửu vương gia... thần đáng tội chết! Vĩnh Dương hắn... muốn thần trao tư binh cho hắn.
- Rồi ngươi đồng ý?
Quan Thượng thư nghe xong liền quỳ thụp xuống dập đầu:
- Cửu vương gia tha mạng, Cửu vương gia tha mạng...
- Được rồi, đứng lên! Đã bảo nếu muốn ngươi chết ta đã không đến đây!
- Vậy người muốn điều gì ạ?
- Giao hết tư binh của ngươi cho bản vương, đồng thời cung cấp lương thực và tài lực cho quan quân triều đình.
- Sao vậy được ạ, vương gia!
Quan Thượng thư phản kháng lại lời kia của Trịnh Phi Vũ. Thời thế loạn lạc, ông ta giao hết tư binh cùng tài lực của mình cho triều đình thì khác nào tìm chết.
- Tại sao không được?
Trịnh Phi Vũ vẫn một bộ bình tĩnh nhìn ông ta quỳ dưới đất.
- Thần chỉ đồng ý giao cho Vĩnh Dương hơn phân nửa tư binh cùng ba trăm lượng vàng đã được hắn hứa cho ba tỉnh ở vùng biên giới.
Trịnh Phi Vũ nghe xong lời ông ta nói thì nhếch miệng:
- À, thì ra Vĩnh Dương hứa cho ngươi ba tỉnh biên cương nên mới nhanh như vậy đồng ý. Vậy thì ta cũng trao đổi với ngươi vậy!
- Trao đổi? Đổi điều gì ạ?
Lúc này, Huyết Tử nãy giờ vẫn đứng sau lưng Trịnh Phi Vũ tà áo vừa khẽ động đã vụt đến đưa kiếm kề sát cổ ông ta. Tốc độ nhanh đến nỗi quan Thượng thư không biết thanh kiếm đã được rút ra như thế nào.
Bị vật kim loại sắt nhọn đặt ngay trên cổ, Thương thư đại nhân mạnh mẽ cảm nhận được sự lạnh lẽo và khí thế mà nó tỏa ra thì kịch liệt run rẩy. Thanh nhuyễn kiếm này không biết đã từng câu hồn bao nhiêu người.
Phía trước, nam nhân