
u Tri trấn an vỗ vỗ lưng của nàng ,“Cô nương,
nàng hãy nuốt viên thuốc vào trước, ta sẽ làm cho phu quân ta xuống núi đi cứu
trượng phu của cô nương.”
“Ta không đi!” Băng Nhược Húc lại nhắc lại, sắc mặt
khó coi lên. Nữ nhân này, [ăn cây táo, rào cây sung'>!
“Huynh không cứu có phải hay không?” Nàng thực sẽ bị
hắn làm cho tức chết, nam nhân này đến bây giờ còn nói những lời như thế sao.
“Ta cứu nàng ta thì được rồi a!” Hắn nghiêm mặt sa sầm
xuống..
Tức giận đến bộ ngực cũngphập phồng một chút , Man
Tiểu Tri bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, Húc là ăn mềm không ăn cứng, cùng
hắn ầm ỹ chỉ sợ tính tình của hắn càng ngày càng tệ hơn, ngay cả nữ nhân này
cũng bỏ mặc.
Nàng lén lút đưa tay lên đùi mình nhéo mạnh một cái,
đau đến nước mắt lưng tròng,,“Húc, huynh coi như là vì ta, cứu đôi vợ chồng này
đi.”
Băng Nhược Húc hổn hển trừng mắt nhìn nàng, tức đến
mức muốn giơ chân,“Nàng dùng khóc đến uy hiếp ta?” Đáng giận! Vừa thấy đến mắt
nàng đỏ lên, tâm của hắn cũng nhói đau theo.
.
“Ô ô ô......” Nàng vốn là giả khóc, nhưng nhìn khuôn
mặt nàng kia dính máu, nhịn không được thật sự rớt xuống nước mắt đồng tình,
“Húc, nếu có một ngày huynh bị thương, ta cũng sẽ làm như vậy vì huynh….” Có
thể không để ý đến sinh tử chính mình chỉ vì muốn cứu mạng của trượng phu, như
thế không phải chứng tỏ cô nương này rất yêu trượng phu của nàng ta sao?
Vạn nhất có một ngày, tình cảnh này phát sinh ở trên
người nàng cùng Húc , nàng cũng sẽ vì cứu hắn, cam tâm tình nguyện trả giá hết
thảy, giống như nữ tử kia vậy.
Nghe nàng vừa nói như vậy, Băng Nhược Húc tâm cũng mềm
nhũn.“Ta cứu, nàng đừng khóc.” Quên đi! Giơ tay điểm vài huyệt vị trên người
của nữ nhân trong lòng thê tử,lại đem viên thuốc nhét vào miệng nàng, đợi nàng
nuốt xong sau mới thở dài.
Tổng quản ở một bên che miệng cười trộm. Chủ nhân lần
này đã đụng phải khắc tinh, phu nhân a, ngài cần phải trường mệnh trăm tuổi,
thiên hạ an nguy đều năm trên người ngài .
Băng Nhược Húc trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái,
lắc lắc hé ra khuôn mặt tuấn tú,“Hừ.” Ai kêu hắn không có cách gì với thê tử
chứ .
Diễm lệ nữ tử nghe được hắn nói như vậy, thế này mới
chân chính an tâm hôn mê bất tỉnh.
“Tổng quản, mau hỗ trợ đỡ nàng vào nghỉ ngơi.” Man
Tiểu Tri không rảnh đi để ý tới nam nhân còn đang cáu kỉnh kia , vội vàng hướng
một phòng khác đi đến.
“Dạ.” Tổng quản đắc ý lên tiếng trả lời, bước nhanh
đuổi kịp.
Sau khi mọi người rời khỏi phòng, trên cây ngoài sân
của Băng Nhược Húc vài nhánh lá khẽ động, một bóng đen chậm rãi đứng lên, khóe
miệng gợi lên một chút cười, xoay ngườii về hướng Tây sườn.
Mang theo cái cái hòm thuốc, Băng Nhược Húc vẻ mặt
không cam lòng không muốn đứng cửa ở sơn trang ,“Ta phải xuống núi.” Hắn nhất
định phải nghĩ biện pháp đem toàn bộ lệnh bài của lão nhân tiêu hủy mới được.
“Nhanh đi.” Nàng thật là không biết nên làm sao với
hắn bây giờ, mạng người quan trọng, hắn còn mang cái hòm thuốc cùng nàng nói
phải xuống núi, cũng không phải sinh ly tử biệt, thật là.
“Nàng một chút cũng không luyến tiếc ta a?” Hắn vẻ mặt
uy hiếp nhìn thê tử.
Man Tiểu Tri thở dài, trên mặt càng biến đổi, thống
khổ mê ly, hai mắt đẫm lệ mông lung,“Húc, ngươi phải cẩn thận a, ta sẽ ở trên
núi ngoan ngoãn chờ ngươi trở về.” Nói xong, còn dùng ống tay áo lau khóe mắt
không có đến nửa giọt lệ.
Đi theo một bên tổng quản nhịn không được cười ra
tiếng, Băng Nhược Húc hung hăng trừng hắn liếc mắt một cái, tổng quản lập tức
cúi đầu, thối lui phía sau ba bước.
Thật sự là tự tìm mất mặt! Hắn bĩu môi.“Ta đã biết,
trời lạnh, nhanh chút trở về đi.”
“Ta biết, mau một chút đi cứu người đi, đại thiếu
gia.” Man Tiểu Tri vươn tay đẩy hắn về hướng chân núi, đẩy hắn một phen.
Băng Nhược Húc lại chần chừ giây lát, dưới chân thoáng
nhún nhẹ một chút, bóng người liền biến mất.
Nàng lắc đầu,“Thật là.” Giải quyết một người, còn có
một người thương thế nghiêm trọng đang hôn mê, quay lại giúp nàng xử lý một
chút miệng vết thương.
Xoay người hướng trong sơn trang đi đến, đi không được
hai bước, nàng đột nhiên cảm thấy là lạ, nhìn chung quanh, lại quay đầu, nàng
đang nghĩ tổng quản đã chạy đi đâu, thì ra còn đứng ở ngoài cửa sơn trang ngẩn
người.
“Tổng quản, đi trở về, không cần chờ hắn.” Vẫy tay,
nàng nghĩ rằng tổng quản định đợi Băng Nhược Húc trở về.
Hắn vẻ mặt cứng ngắc, thân mình rúng động , từng bước
một chậm rãi đi đến trước người nàng,“Phu nhân.”
Buồn bực nhìn hắn, Man Tiểu Tri đối với sắc mặt này
của hắn thực nhìn quen mắt, nàng cùng Băng Nhược Húc thành thân ngày đó, lúc
hắn làm người chủ trì chính là khuôn mặt này, khổ đến quả thực như trên mặt
khắc một cái chữ khổ.
“Tổng quản, ngươi làm sao vậy?” Nàng hỏi, nhưng mà
ngay sau đó, nàng đã biết tổng quản vì sao sắc mặt lại khó coi như vậy .
Bởi vì --
Phía sau lưng tổng quản, lại để cho người ta dùng một
cây đao để ở đó!
Xe ngựa không ngừng lắc lư, trong xe lan tràn không
khí bầu thật sự quỷ dị .
Man Tiểu Tri ngồi ở bên trái, lười biếng nhìn ngoài
cảnh sắc cửa sổ lướt qua thật nh