
húc nhích, khoảng cách giữa họ càng lúc càng xa.
“Nhưng cho dù lời đồn này là thật hay giả, ta vẫn cứ tự đa tình một lần, coi như đó là bản lĩnh của ta. Bây giờ giúp chàng xin thuốc, cũng coi như là ta đang ‘xử lý’ những gì còn sót lại của lần trước. Vốn dĩ, ta và Tử… ta và Hàn Ngọc chủ đại nhân của chàng đã nói với nhau rồi, hai tháng sau đưa thuốc tới U Đô sơn, bây giờ chàng tới đây, ta cũng không cần đi nữa. Bây giờ ta bị thương như vậy, chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của mọi người để tới Anh Lương sơn dưỡng thương. Tới lúc ấy, chàng uống thuốc, ta dưỡng thương, chúng ta đường ai nấy đi. Còn về việc chàng hạ dấu ấn gì gì đó cho ta… thì cứ để vậy đi”. Nhược Nhất cười: “Ta mang mạng sống của mình ra đùa với chàng lần cuối cùng, có thể khiến chàng vui vẻ rồi chứ?”.
Nói rồi, Nhược Nhất quay người nhìn Thương Tiêu thì thấy khuôn mặt trắng như tuyết của hắn có chút đờ đẫn, cụp mắt nhìn bậc thềm đá xanh dưới chân. Im lặng rất lâu, hắn mới khàn giọng nói: “Nhan Nhược Nhất, nếu nàng nghĩ giống như những gì nàng nói… vậy hà tất phải nhảy vào bụng Cửu Man để tìm ta?”.
Nụ cười trên mặt Nhược Nhất trở nên cứng đờ. Từ trước tới nay, lời nói của Thương Tiêu đều có thể uy hiếp cô. Hà tất, đúng vậy, cô hà tất phải làm vậy? Nhược Nhất có hàng nghìn hàng vạn lý do từ bỏ Thương Tiêu, chỉ có lý do “yêu” khiến cô tiếp tục kiên trì. Chỉ một lý do ấy có thể khiến nghìn vạn lý do kia bị đánh cho tơi bời, thảm hại.
“Thương Tiêu”. Nhược Nhất cười rất dịu dàng: “Ta không nỡ để chàng chết, bởi vì ta không quên được hồi ức trước đây, không quên được cảm giác mỗi giọt máu của ta đều kêu gào rằng ta yêu chàng…”.
Đôi mắt màu tím lóe sáng, Thương Tiêu ngẩng đầu nhìn Nhược Nhất.
“Vì thế, bây giờ ta phải cố gắng hết sức để từ bỏ chàng”.
Trong bầu không khí yên tĩnh, chỉ có giọng nói tựa như ảo mộng của Nhược Nhất vẫn tiếp tục vang lên: “Ta từ bỏ chàng, chàng cũng buông tha cho ta, có được không? Nếu gặp mặt, tốt nhất là coi đối phương như người xa lạ”. Câu nói này giống như con dao hai lưỡi sắc nhọn, cũng không biết sẽ cứa ai máu me đầm đìa.
Cuối cùng Nhược Nhất cũng khó nhọc leo hết bậc thềm đá xanh. Cô đứng dưới sơn môn sừng sững, ngoảnh đầu nhìn Thương Tiêu vẫn ở nguyên chỗ cũ. Vì khoảng cách quá xa nên Nhược Nhất không nhìn rõ nét mặt của hắn. Nhược Nhất nhếch mép, chàng nhìn đi, không ai đỡ dìu nhưng ta vẫn có thể bước lên được. Nhan Nhược Nhất không kiên cường nhưng lại vô cùng bướng bỉnh.
Trước mặt Thương Tiêu, cô cũng chỉ có thể bướng bỉnh để chứng minh bản thân mạnh mẽ.
“Mời quý khách vào trong”. Tiểu đồng áo xanh cung kính đi trước dẫn đường, Nhược Nhất theo y đi qua một hành lang rất dài và rộng, cuối hành lang có một đại điện, chính giữa đại điện có một chiếc ghế lớn ở trên đài cao. Không gian bài trí trang nghiêm như hoàng đế lâm triều này khiến Nhược Nhất cảm thấy có chút áp lực. Tiểu đồng áo xanh bảo Nhược Nhất chờ trên điện rồi tới sảnh phụ bẩm báo Anh Lương chủ.
Trong lúc chờ đợi, Nhược Nhất ngắm nghía cách trang hoàng của đại điện, những đồ trang trí bằng đồng thau được bố trí một cách quy củ ở từng góc, có thể nhận ra chủ nhân nơi này là một người vô cùng cẩn thận và tinh tế.
Chờ thêm một lúc, Anh Lương chủ vẫn chưa tới, Thương Tiêu chậm rãi bước vào đại điện. Nhược Nhất không nhìn hắn nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình. Chẳng bao lâu sau, trong sảnh phụ trở nên ồn ào.
Rèm cửa vừa được vén lên, vài mỹ nữ mặc váy xanh nhạt đi ra, ai cũng xinh đẹp. Nhược Nhất tò mò nhìn theo, Nguyệt Hoàng nói Anh Lương chủ là một tay tính khí cổ quái, nhưng đến tận bây giờ, tất cả đều hết sức bình thường, cách trang hoàng trong phòng, kiểu nữ nhân mà hắn thích… Người cuối cùng bước ra khỏi sảnh phụ là một thiếu nữ áo vàng. Dung mạo, tư sắc của nàng ta không có gì khác biệt so với mấy người trước đó. Chỉ là nàng ta đang bế một đứa trẻ sơ sinh mày rậm mắt to.
Người hơn hai nghìn năm trăm tuổi sinh một đứa con. Trong lòng Nhược Nhất liền cảm thấy ông lão này thật vĩ đại. Nữ tử áo vàng bế đứa bé lên chiếc ghế ở đài cao, nắm tay chân mũm mĩm trắng trẻo của nó, đặt nó ngồi trong tư thế “uy nghiêm”.
Nhược Nhất thấy nực cười, một đứa con nít thì biết gì tới phô trương uy thế. Đặt nó ngồi ở tư thế uy nghiêm như vậy, lát nữa nó nghiêng đầu ngủ, rớt dãi chảy ròng ròng, chẳng phải vẫn lộ nguyên hình sao.
“Ngươi chính là Nhan Nhược Nhất?”.
Nhược Nhất chớp mắt nhìn mấy mỹ nữ cúi đầu nhướn mày rồi lại nhìn đứa bé ngồi trên đài cao, chỉ thấy nó mở miệng nói líu ríu: “Nhìn cái gì mà nhìn, đang hỏi ngươi đấy, có phải ngươi tên là Nhan Nhược Nhất không?”.
Trẻ… trẻ sơ sinh nói chuyện. Thôi được, đây là Cửu Châu, không có gì là kỳ lạ. Nhược Nhất nén nỗi kinh ngạc trong lòng, nói: “Đúng, ta đến gặp Anh Lương chủ. Xin hỏi, ngươi, à, cha ngươi khi nào…”.
Đứa bé đột nhiên lườm Nhược Nhất, bực bội vì bị xúc phạm, hắn đập ghế thật mạnh, gào lên giận dữ: “Lão tử chính là Anh Lương chủ! Chính là lão tử! Cha, cha cái tiên sư nhà ngươi!”.
Nhược Nhất trợn mắt há mồm nhìn hắn. Anh Lương chủ là đứa bé này?
Nữ tử áo vàng bên cạnh