XtGem Forum catalog
Ta Muốn Đến Cửu Châu

Ta Muốn Đến Cửu Châu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325310

Bình chọn: 7.5.00/10/531 lượt.

ng cô không nói, sau này cũng không.

Nếu có thì là cái lạnh giá thấu xương trên đường lên đỉnh U Đô sơn; là từng giọt máu tươi lặng lẽ chảy đi trong động Hàn Ngọc; là sự chờ đợi gần như tuyệt vọng trước khi nhảy xuống vách núi; là hai năm qua, “quá khứ” ngày đêm giày vò cô; và cả khi nhảy xuống vực, bàn tay bị cô gạt bỏ trong tuyệt vọng.

Thương Tiêu, chàng nợ ta nhiều như vậy, nhưng vì sao ta vẫn không thể nào hận chàng? Thu lại tâm tư, Nhược Nhất rời mắt, kiểm tra ngân châm trên đỉnh đầu Thương Tiêu thì phát hiện những cây ngân châm này đang từ từ biến mất. Còn Thương Tiêu thì không có vẻ gì sắp tỉnh lại.

Nhược Nhất nhớ tới lời Tử Đàn trước khi rời đi, trong lòng kinh sợ, vội vàng cất tiếng: “Tử Đàn tiểu thư! Tử Đàn tiểu thư! Này! Bên ngoài có ai không?”.

Xung quanh vô cùng tĩnh mịch.

Nhược Nhất lo lắng tới mức muốn lao ra ngoài, nhưng Thương Tiêu vẫn cầm tay cô không rời. Cô cau mày, trợn mắt nhìn Thương Tiêu. Người đang nằm kia lúc nào cũng bướng bỉnh như thế, cậy vào sự lớn mạnh của bản thân mà luôn luôn bướng bỉnh bắt cả thế giới đều phải quay quanh mình, điên đảo vì mình.

Thấy ngân châm từ từ biến mất, Nhược Nhất hận tới nỗi mím chặt môi. Đúng là, đúng là… Tức chết đi được! Cô vung tay, tát “bốp” vào mặt Thương Tiêu. Tiếng kêu vang tới mức khiến cô cũng giật nảy mình. Nhưng, rất đã!

Hai năm trước, bên ngoài động Hàn Ngọc, nếu hắn ra ngoài, nếu cô không nhảy xuống, có lẽ cô sẽ làm như thế. Cho hắn một cái bạt tai thật đau, sau đó chửi hắn một trận tơi bời. Dựa vào cái gì mà bắt cô phải hy sinh, dựa vào cái gì mà khiến cô đau lòng, dựa vào cái gì mà khiến cô phải khổ sở như vậy, dựa vào cái gì mà cô vĩnh viễn không thể từ bỏ hắn.

Nhược Nhất nhìn Thương Tiêu, để mặc cho nước mắt lăn dài trên mặt, nhìn Thương Tiêu từ từ mở mắt, nhìn Thương Tiêu từ từ hướng mắt nhìn mình, nhìn đôi mắt thủy tinh tím của hắn bừng sáng, sau đó lấp lánh lung linh.

Nhược Nhất nhếch mép, mỉm cười: “Tỉnh rồi?”. Không thể giấu được âm mũi nằng nặng, “Vừa hay để chàng nhìn rõ, cảm nhận rõ hơn”.

“Bốp!”. Cô không giải thích lời nào, để mặc cho nước mắt chảy xuống như thác đổ. Mặt của Thương Tiêu bị đánh tới mức lệch sang một bên, khi quay đầu lại, đôi mắt tím in bóng hình của cô dần dần tích tụ một cơn bão táp.

Hai người im lặng nhìn nhau mấy giây.

Không biết là cảm thấy bản thân khóc lóc làm tổn hại rất lớn tới sĩ khí hay vì đánh lén người bị thương mà cảm thấy xấu hổ, Nhược Nhất đảo mắt, đứng dậy định chạy trốn. Nhưng không ngờ tay của cô vẫn bị Thương Tiêu nắm chặt, một người chạy một người kéo, Nhược Nhất ngã nhào xuống đất. Thương Tiêu thấy Nhan Nhược Nhất định bỏ chạy, vội vàng đứng dậy muốn chặn đường, hắn cũng quên rằng mình vẫn đang nắm tay cô. Nhược Nhất bị ngã, Thương Tiêu cũng ngã theo.

Nhược Nhất nện lưng xuống đất, chấn động tới phổi, khiến cổ họng ngưa ngứa, cô không kìm được ho mấy tiếng. Thương Tiêu đè lên người Nhược Nhất, mái tóc dài màu bạc xòa xuống tai cô, giống như một bức bình phong, ngăn cách hai người với thế giới bên ngoài.

Hắn thấy Nhược Nhất ho, ánh mắt sầm xuống, đưa tay vuốt ve cổ họng của cô, ngón tay hắn tích tụ một luồng khí mát lạnh, dần dần truyền vào cơ thể cô. Một lúc sau, Nhược Nhất liền cảm thấy cảm giác ngứa rát như thiêu đốt trong cổ họng dần dần biến mất. Cô say đắm ngắm nhìn khuôn mặt của Thương Tiêu, trong lòng vừa cảm động, vừa bi ai. Thương Tiêu, chàng có biết, sự dịu dàng của chàng đối với ta mà nói chính là sát thủ hoàn mỹ nhất.

Hơi thở phả lên mặt đối phương, không khí thân mật và gượng gạo cùng lúc lan tỏa khắp quân trướng. Không khí như thế cứ kéo dàiãi tới khi Thương Tiêu rụt tay lại. Nhược Nhất quay đầu rời ánh mắt đi hướng khác, “Đứng dậy”. Cô hít vào, ngữ khí rất tức giận. Kẻ đè trên người cô vẫn không nói tiếng nào.

Nhược Nhất tức giận: “Ta bảo chàng lui ra! Bị điếc à!”.

“Hứ”. Hắn cười khẩy.

Nhược Nhất gầm lên: “Chàng không cho ta lau mũi, ta sẽ lau nó lên mặt chàng!”.

“…”. Hắn im lặng một lúc, hừ lạnh một tiếng: “Nhan Nhược Nhất, nếu nàng có cái gan đó”.

Nghe thấy ngữ khí thân quen ấy, Nhược Nhất sững người, biết rằng nhất định hắn đã nhớ ra rồi.

Yêu vân trên mặt hắn và dấu vết trên ấn đường đã mờ đi. Thương Tiêu vẫn là Thương Tiêu ngày trước. Nếu là ngày trước, Nhược Nhất nghe thấy những lời như vậy, cô chắc chắn sẽ lau nước mũi lên người hắn, sau đó nói với vẻ thách thức: “Chàng nghĩ ta có cái gan ấy không!”.

Nhưng ngày trước, thì rốt cuộc chỉ là ngày trước.

Sắc mặt giận dữ tan đi, dần dần để lộ vẻ buồn bã, Nhược Nhất hướng mắt nhìn ra xa, nhìn ra thế giới bị ngăn cách bởi mái tóc của hắn, cô nói bằng thanh âm mà ngay cả bản thân cô cũng không nghe rõ: “Đúng vậy, ta không có cái gan ấy”.

Thương Tiêu sững người, vẫn chưa nói gì, bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ ở ngoài trướng, hai người lập tức sực tỉnh.

Thương Tiêu thản nhiên đứng dậy, thần sắc bình tĩnh nhưng khóe môi mím chặt thoáng lộ vẻ không vừa lòng: “Vào đi”.

“Tội lỗi tội lỗi, đã phá rối nhã hứng của hai vị”.

Nhược Nhất ổn định lại tâm trạng, đứng dậy phủi quần áo. Bỗng thấy khóe mắt nóng lê