
khẽ hít thở, từ trong kẽ răng nói: "Tôi rất xấu, Phương đồng học, cậu có thể coi như không nhìn thấy tôi!" "Thật ra cũng không xấu đến nỗi không thể gặp người." Giọng Phương Triệt lại nhẹ đi, giống như đang an ủi, "Không sao, cô còn có thể cải tạo được, tôi sẽ giúp cô, cô yên tâm đi." Nêu như ở đây có cái hang, Tần Mạt nhất định sẽ chui vào ngay lập tức! Trước là Tần Vân Chí, sau đó là Phương Triệt, nàng tự nhiên bị mấy thằng nhóc này dùng thái độ xấu xa này đối đãi—à, nói thế không đúng. Hành vi của Phương Triệt ác liệt, giọng điệu vô sỉ, từ đầu đã vượt qua Tần Vân Chí cả trăm lần! Trò Tiểu Tần nói tóm lại vẫn rất đáng yêu, nhưng cái lưỡi của tên Phương Triệt này có chất độc, hắn đã xấu xa lại còn giả danh nghĩa hiệp, Tần Mạt không đi nữa, giơ chân lên đá thẳng vào bắp chân Phương Triệt! Thật ra Tần Mạt không quan tâm đến người khác nói xấu nàng, nhưng vấn đề là, Phương Triệt không chỉ nói nàng xấu, hắn còn nói "cô còn có thể cải tạo được, tôi sẽ giúp cô, cô yên tâm đi”. Lời này là có ý gì? Nói Tần Mạt không làm đẹp thì không sống nổi nữa à, chính nàng còn chẳng để ý, cần tên nhóc xấu xa này phiền muộn giúp nàng nghĩ cách sao? Quân tử động khẩu không động thủ, nhưng Phương Triệt ác độc đã bức Tần Mạt tình nguyện bỏ tác phong quân tử. Còn quân tử nhẹ nhàng gì nữa, ngay đến cả thánh nhân màPhương Triệt cũng muốn đạp bẹp hắn. Đáng tiếc Phương Triệt không biết xấu hổ lại là thiếu niên bất lương mẫu mực, phản ứng của hắn rất nhanh nhẹn, một đá của Tần Mạt còn chưa đạp đến, hắn đã nghiêng người di chuyển, vòng ra sau lưng Tần Mạt. “Cô làm gì đấy? Tôi nói cô xấu không đúng à?” Cánh tay thon dài của thiếu niên lại vươn ra, Phương Triệt ôm thân thể nhỏ bé của Tần Mạt vào lòng mình, giọng nói như an ủi: “Đừng làm ầm đừng làm ầm, thật ra đẹp xấu không quan trọng, hơn nữa về già cũng thay đổi thôi, quan trọng là bản thân cô, không phải dáng vẻ cô thế nào.” Lời hắn không nói ra đó là: “Thật ra các cô bé bây giờ ai chẳng muốn mình xinh đẹp hơn? Tôi sợ cô khổ sở, tốt bụng muốn giúp thôi mà.” May mà cuối cùng hắn biết thu lời này lại. Nhưng những lời nói trước, cũng đủ để đả kích Tần Mạt rồi. Thằng nhóc Phương Triệt lại có loại giác ngộ này, biết nói lời an ủi, đã quá tốt rồi. Nhưng vấn đề là, Tần Mạt không cần hắn an ủi. “Nói chuyện với tên bất lương…” Tần nhị cô nương than oán trong lòng, “Quên đi, nhìn thằng nhóc này thật đáng ghét, không so đo với ngươi nữa, ta coi như không nghe thấy, chẳng nghe thấy gì cả…” Núi lớn gió nhẹ cũng trầm mặc theo hai người, con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, bụi cây và cỏ dại mọc đầy ven đường, còn có một số cây đại thụ nữa. Thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu vào cuối ngày hè, khiến cho mảnh núi rừng này lại tăng thêm vài phần tịch mịch. óc cua nhỏ, Phương Triệt bỗng dừng lại, hưng phấn nói: “Tần Mạt, nhìn đi, xem cây này!” Ở chỗ sườn dốc, trên cao mọc một cái cây rất to. Thân cây thẳng tắp, cao đến hai trượng, sinh ra một vài cành con. Trên tán cây có vô số khe hở, ánh sáng chiếu xuống, khiến lá cây đỏ ửng. Trong một tán lá rộng đó, lại loáng thoáng những quả cây màu hồng, thoạt nhìn khá đẹp mắt. “Đay là cây gì?” Tần Mạt tò mò hỏi: “Cậu đưa tôi khổ sở trèo tường, đi lên trên núi, không phải là chỉ cho tôi xem cây này chứ?” Phương Triệt đáp lại, lần nữa đả kích chỉ số IQ và logic của Tần Mạt, hắn đắc ý: “Sao? Đây là cây hồng dại, cô chưa thấy bao giờ đúng không?” Tần Mạt bi ai phát hiện, giữa nàng và thiếu niên trẻ tuổi này tồn tại sự khác biệt vô cùng lớn. Chỉ là một thân cây thôi mà, có gì mà xem? Cho dù ở Đại Tống hình như không tồn tại cây này, nàng cũng chưa từng thấy, nhưng cây này có đáng giá để mình trèo tường vượt núi chỉ để liếc mắt nhìn nó một cái không. "Hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy." Giọng Tần Mạt rất thấp, không nghe ra tâm tình gì. "Không sao, tuy là lần đầu tiên cô thấy cây hồng dại, nhưng tôi sẽ không cười cô.” Phương Triệt ngẩng đầu nhìn tán cây cao cao, nhẹ nhàng vươn hai tay: “Cô muốn ăn quả hồng không?” Tần Mạt kinh ngạc: "Cây này cao như thế, làm sao mà hái được? Ăn thế nào?" Phương Triệt bỗng quay đầu lại, cười rạng r Băng lại tan lần nữa, rét lạnh giữa lông mày hắn bỗng biến thành ánh mặt trời đầu hạ, dù cho sắc trời có ảm đạm, hắn vẫn cười đến tỏa sáng. Không nói tiếng nào, Phương Triệt đi nhanh đến gần cây hồng, hai tay vin vào thân cây. Hai chân hắn quấn chặt trên thân cây, hai tay men theo đó leo lên, sau đó cả người từ từ di chuyển lên trên. Tần Mạt còn chưa hiểu Phương Triệt muốn làm gì? Miệng nàng hơi mở ra, nhất thời, tim đập rộn lên, khẩn trương lo lắng, nhưng lại không thể nói được gì! Cây cao như thế, từ hai trượng trở xuống lại không có thân cành để bám vào, Phương Triệt lại dám leo lên, hắn có quá tin vào thân thủ của mình, hay là quá to gan lớn mật? Tần Mạt ngẩng đầu, bỗng cảm thấy cây hồng này như cao đến tận trời, nàng liếc mắt nhìn lên trên, ngoài tán lá cây hồng, lại không nhìn thấy bầu trời đâu! Tần Mạt tự nhận lòng mình đủ để đương đầu gió to bão lớn, nhưng giờ khắc này, nàng lại không dám kêu la, không dám lên tiếng. Phía chân trời còn lư