
của nàng, Tần Mạt liếc mắt một cái nhìn lại, liền nhận ra cô bé này. Đây chính là Liễu Tích có mặt tại bữa tiệc tạ ơn thầy của Tần Vân Đình. Liễu Tích đã từng nói muốn mời Tần Mạt đến nhà nàng chơi, thật ra sau đó nàng lại gọi cho Tần Mạt, thông báo cả kỳ nghỉ hè nàng đi du lịch thủ đô, cho nên từ đó đã không gặp lại, đây là lần thứ hai Tần Mạt nhìn thấy Liễu Tích. Từ góc độc của Tần Mạt mà nói, lúc trước quả thật nàng rất chân thành muốn kết bạn với Liễu Tích, nhưng hành vi của Liễu Tích trước sau lại làm hao mòn dần cảm tình của Tần Mạt với cô bé này. Có lẽ với Liễu Tích, nàng muốn đi du lịch, cũng chẳng có gì không đúng, nhưng với Tần Mạt, Liễu Tích đã muốn đi, lẽ ra trước đó không nên mời nàng làm gì. Có lẽ quyết định du lịch của Liễu Tích là quyết định sau, nhưng đã nói thế, thì nàng càng phải thực hiện lời mời kia sau khi đi chơi về chứ. Trong《 Sử ký 》 cũng từng ghi thế này: "Được trăm tiền vàng, cũng không bằng một tấm chân tình.” Lời hứa đáng giá nghìn vàng, tiếng tốt lưu danh thiên cổ, từ bé Tần Mạt đã đọc thi từ, tự nhiên vô cùng coi trọng. Hứa dù nhỏ dù lớn, cũng không thể bâng quơ. Lúc còn là Tần công tử quần lụa năm đó, hắn cũng không dễ dàng hứa hẹn, nếu đã hứa hẹn thì chắc chắn phải đáp ứng. Tần mạch cũng thường dùng lời ngon tiếng ngọt, nhưng lời ngon tiếng ngọt của hắn không có hứa hẹn, vì theo hắn, lời ngon tiếng ngọt là cảm tính, mà hứa hẹn, là trách nhiệm! Ánh đèn tập trung vào Liễu Tích một tay cầm microphone, bắt đầu một đoạn phát biểu tình cảm mà mạnh mẽ. Thì là nàng được phân vào lớp 10.1 là do việc nàng lên làm đại diện cho nhóm học sinh mới, phát biểu trước các vị huấn luyện viên. "Chim ưng phải bay cao, chúng ta hãy bay lên bầu trời cao rộng lớn, vì tổ quốc mai sau mà phấn đấu học tập!” Liễu Tích cao giọng ở câu cuối khi kết thúc bài phát biểu, học sinh nhất thời vỗ tay như sấm. Tần Mạt vỗ tay chậm chạp từ từ, trong lòng chỉ có cảm giác buồn cười. Cô bé này đọc nhấn rõ từng chữ, giọng điệu ngọt ngào, diễn cảm mãnh liệt. Nhưng dùng ánh mắt của Tần Mạt chiếu đến, bài phát biểu này quá hình thức, đúng là chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài. Cả bài phát biểu từ trên xuống dưới, ngoại trừ câu khẩu hiệu, Tần Mạt chẳng hiểu gì nữa. Trần Yến San nhẹ nhàng kéo tay áo Tần Mạt, tiến bên cạnh đến nàng nói thầm: "Bài phát biểu này chắc chắn là Đỗ Kiệt An làm, mình vừa nghe giọng điệu này đã biết rồi. Cái tên chết tiệt này cho mình là giỏi, tự xưng là đại văn hào của đại văn hào số một của Thị Tam chúng ta!" "Cậu không phải học sinh mới à?" Tần Mạt nghi ngờ. "Hì hì, Đỗ Kiệt An là học sinh của mẹ mình, lớp 11, mình đương nhiên biết anh ta." Khương Phượng ngồi trước mặt Tần Mạt quay đầu lại, gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, bài giảng này nghe mà nổi da Lữ Lâm sát lại gần: "Thật ra cũng đáng vỗ tay, giọng nói Liễu Tích rất êm tai, cũng rất có cảm tình mà!" Tần Mạt khẽ mỉm cười, mắt hơi khép hờ.
"Lớp 19, lại lần nữa! Lại lần nữa, lớp 19!" Dưới ánh đèn đủ loại màu sắc, tâm tình háo hức của tất cả học sinh và huấn luyện viên dâng trào lên, vừa rồi rống to mà mãnh liệt như thế chính là liên quân mười chín lớp, hiện đang hợp sức công kích lớp còn lại. Nhìn tư thế của họ, giống như không khiến lớp 19 chịu phục thì quyết sẽ không từ bỏ. "Một hai! Nhanh nhanh! Một hai ba! Nhanh nhanh nào! Một hai ba bốn năm! Chúng ta chờ đợi thật vất vả!" Các đại đội khác cũng cùng nhau rống to. Tôn Hồng Ninh nhấc cái loa lớn, đi đi lại lại giữa khe hở của các tiểu đội, vừa đi vừa kích động: “Các chàng trai cô gái, ngày hôm nay lớp 19 quá kiêu ngạo, các em có phục không?” "Không phục!" Mọi người hét to. "Lớp 19, bị nhiều anh chị em hợp nhau ức hiếp, các em có phục không?” "Không phục!" Người ở lớp 19 càng xé cổ họng hô to giọng. Quân số của họ đúng là ít hơn đối phương đến mười mấy lần, muốn không bị chặn khí thế lại thì chỉ có nhiệt tình hét to, lại hét to Huấn luyện viên bên liên quân không kìm nén được nữa, hắn bỗng nhảy khỏi chỗ ngồi, chạy nhanh đến chỗ Tôn Hồng Ninh, đoạt lấy cái loa lớn trên tay ông, đi đầu nói: “Lớp 19, không có dũng khí! Hát cũng không dám hát!” “Lớp 19, còn không hát, rốt cuộc chịu hát hay không?” phe liên quân đồng loạt hô theo. Gương mặt búp bê của Chu Nguyên gấp đến mức lông mày dựng đứng lên, hắn chạy đến bên cạnh đại đội hai mươi, nhìn dáng vẻ, coi bộ muốn kiếm thêm đồng minh. Bản thân Vệ Hải thấy đại đội bên này không đáp lại, vội đứng lên, vẫy tay hét: “Bảo mình hát, mình liền hát, vậy còn mặc mũi nào nữa! Bắt mình hát, mình cứ không hát, các cậu làm thế nào đây? Hắc! Thế nào đây!” "Thế nào đây!" Các cô gái chàng trai ở lớp 19 lại rống to, hớn hở cười ha hả. Một tay Tần Mạt che miệng, một tay chống lên mặt đất, cười đến ngả nghiêng. Trần Yến San đỡ lưng nàng, cười khanh khách không ngừng: “Mạt Mạt ngã lăn rồi, Vệ Hải của chúng ta đúng là kẻ dở hơi! Hì hì!” Tần Mạt ngẩng đầu lên trời, đang muốn chống tay đứng dậy, tầm mắt lại nhìn thấy Vương Tử Dục dựa vào đèn ở góc, một mình một bóng, cô đơn vô cùng. Kiếp trước kiếp này, Tần Mạt há cũng chưa từng cô đơn như thế? Hình ảnh Vương Tử Dục cúi thấp đầu