Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328714

Bình chọn: 7.5.00/10/871 lượt.

ng cạnh Phương Triệt, cắn răng một cái, liền lấy mảnh vải đó quấn vào vết thương của Phương Triệt. Giờ cũng chẳng thể lo đến cái gì mà kỹ thuật, vệ sinh linh tinh, dù sao cầm máu là quan trọng nhất, cũng không thể để Phương Triệt trước khi lên xe cứu thương đã mất máu mà chết.

Có lẽ là động tác của Tần Mạt quá thô lỗ, Phương Triệt dù đang hôn mê lông mày cũng cau chặt, ngay sau đó, lại mở mắt ra!

Cặp mắt của hắn trong mưa to như vậy cũng chỉ có thể khép hờ, Tần Mạt nhìn không rõ ánh mắt của Phương Triệt là vì vết thương nên yếu đi, hay là vẫn lạnh thấu xương như trước, nhưng nàng biết rõ, không thể để Phương Triệt lại hôn mê lại. Trước kia có một người bạn từng nói qua cho nàng, rất nhiều tướng sĩ chính vì hôn mê trong lúc chữa thương, mới dần mất đi sinh mệnh của mình.

Người tỉnh táo, mới có ý chí muốn sống, nếu như ngủ mê, sẽ ngủ đến không tỉnh nữa!

"Ê, Phương Triệt." Giọng điệu Tần Mạt so với động tác của nàng còn thô lỗ hơn, "Không phải cậu thường xuyên đánh nhau à? Không phải đã quen bị thương rồi ư! Đừng nói với tôi là cậu đau nh đau thì cũng phải mở to con mắt mà chịu đựng cho tôi! Cậu biết anh hùng và cẩu hùng khác nhau ở điểm nào không? Cậu nghe cho kỹ nhé, còn sống thì là anh hùng, đã chết thì tất cả thành cẩu hùng! Hừ... Tôi thấy thằng đần như cậu thì làm gì có can đảm làm anh hùng, đúng là thần kinh!"

Phương Triệt ho khẽ một tiếng: "Cô dài dòng quá!" Giọng nói tuy yếu ớt, nhưng ngữ khí thật mạnh mẽ.

Cháng trai trẻ đỡ hắn nhếch miệng cười, tán dương: "Anh bạn, cậu thật có cá tính!" Sau đó mắt hắn lại lườm Tần Mạt, vẻ mặt như đang nói, cô bé, em kiêu ngạo quá….

Tần Mạt lúc không rảnh nhìn vẻ mặt người huynh đệ này, nàng băng vết thương thật chặt, hừ lạnh nói: "Giờ tôi còn mạnh hơn cậu, cho dù cậu thấy dài dòng, tôi nói, cậu vẫn phải nghe!"

Không biết thế nào, khóe miệng Phương Triệt khẽ nhếch, lại cười. Hắn thấp giọng nói: "Tôi trả cô một món nợ ân tình."

Tần Mạt lại bị câu này làm nghẹn họng, nhất thời không biết nên nói gì cho tốt.

Người anh trai tốt bụng kia lại bắt đầu cảm thán: "Tình người là đáng quý cỡ nào, lại muốn dùng mạng sống để trả lại!"

Tần Mạt không nói gì, ánh mắt Phương Triệt không chuyển, như núi băng không tan.

Logic của Phương Triệt không gi người thường, lần trước Tần Mạt giúp hắn che giấu thương thế, nhưng sở dĩ thương thế của hắn có nguy cơ bại lộ, cũng bởi vì Tần Mạt chơi hắn trước. Tần Mạt dạy hắn tình người, thật ra cũng chỉ là chiếm tiện nghi bằng lời nói, chỉ đùa một chút thôi.

Nàng chưa từng nghĩ qua, Phương Triệt lại nhớ rõ câu nói ngày đó mà thậm chí hắn còn khinh thường đáp lại như vậy. Càng không thể tưởng tượng, Phương Triệt lại mạo hiểm cả tính mạng để trả lại cái ân tình đó. Nhưng vấn đề này giờ không quan trọng, quan trọng là, làm sao để Phương Triệt chống đỡ được đến lúc xe cứu thương đến.

"Tình người là đáng quý cỡ nào, lại muốn dùng mạng sống để trả lại!"

"Không là tình người đáng quý, mà là cậu ta quá đần." Cuối cùng Tần Mạt cũng mở miệng, tiếp lời chàng trai trẻ, "Người như cậu ta có khuynh hướng thành tên côn đồ, đoán chừng là chủ nghĩa anh hùng cá nhân rất nghiêm trọng, cậu ta coi minh là nhân vật truyền thuyết. Người khác giúp cậu ta dù chỉ là chuyện nhỏ, hiệp sĩ trong truyền thuyết của chúng ta sẽ dùng cả tính mạng anh dũng báo đáp lại!”

Đây chính là Tần Mạt, nàng thà dùng lời nói ác độc nhất để kích thích Phương Triệt muốn sống, cũng không muốn khóc lóc sướt mướt ở chỗ này, nói cảm ơn, bla bla…

Nếu là anh hùng mỹ nhân, xương cứng ruột mềm, thì đừng trông mong gì vào nàng. Nàng không phải hồng nhan đằng sau đại anh hùng, sẽ không đi theo một người đàn ông mà liếc mắt đưa tình, càng không vì Phương Triệt cứu nàng mà cảm động đến rơi nước mắt. Không không cảm kích, chỉ là không nói ra. Còn có sức mạnh hơn so với ngôn ngữ, mãi mãi là hành động!

Nhưng logic của Phương Triệt, Tần Mạt không thể hiểu được, hắn không bị chọc giận, chỉ khinh thường cười cười: "Tôi không phải hiệp sĩ, nếu so tôi với ngu ngốc, xem ra đầu óc cô còn đặc hơn."

Vị huynh đệ đỡ Phương Triệt trợn mắt há mồm, hai người này sao mà cố chấp vậy? Đây là cuộc nói chuyện cần có sau màn “anh hùng cứu mỹ nhân” đấy ư? Lại nói người được cứu chẳng hề “mỹ”, nhưng dẫu sao cũng là một cô bé, không cần phải như vậy chứ?

"Cậu cũng biết hiệp sĩ rất ngu xuẩn, vậy mà cậu còn làm chuyện ngu xuẩn này?”Vẻ mặt của Tần Mạt càng khinh thường, "Cái gì mà cứu người là quan trọng, hay quên mình vì người… vân vân, tôi thấy trong đầu cậu toàn cái suy nghĩ lớn lao đấy thôi..."

"Nhưng cô còn vượt trội hơn tôi nhỉ," Phương Triệt chê cười, giọng nói tuy trầm, nhưng nhấn rõ từng từ lưu loát, "Tôi cứu người, tốt xấu vẫn là cứu đồng loại. Tần đồng học cô khen ngược rồi, tư tưởng còn vượt qua cả ranh giới chủng tộc, có thể xả thân đi cứu một con cún. Tôi thấy cô cũng chẳng cần đi học, trực tiếp đi làm chúa đi, bằng cảnh giới của cô, dù là tôn giáo nào, chắc chắn cô cũng được mang lên thờ."

"Coi bộ tinh thần cậu cũng không tệ lắm nhỉ." Tần Mạt cười cười, "Nếu tôi làm chúa, nhất định còn tốt hơn cái đ


XtGem Forum catalog