
a, trong
quán trà lại có người kháng nghị, vẫn lão béo đang chơi cờ, một tay hắn vuốt
vuốt nốt ruồi đen, đầu mũi chun chun, bất mãn kêu gào: “Triệu Chu đúng là lão
già nhỏ mọn, bình thường những thứ đó là bảo bối của lão, hôm nay lại hào
phóng… thế mà sao lại không hào phóng với những ông bạn già này chứ?”
Triệu Chu cười mắng:
“Đúng là lão mập da dày, ông ở đây ăn uống còn thiếu gì nữa hả? Ông so đo với
cô bé cái gì? Ông mới đúng là cái đồ hẹp hòi!”
Lão béo chun chun cái
mũi, cắn răng ấm ức.
Tần Mạt khẽ mỉm cười,
thưởng thức trà mới với người tôn kính trước mắt. Nàng trước là thưởng màu trà,
vị trà, sau đó ngửi hương trà, rồi mới nâng chén nhấp nhẹ.
Sự chú ý của Triệu Chu
rất tự nhiên đã bị Tần Mạt hấp dẫn. Lại thấy cô bé này dung mạo mặc dù bình
thường, nhưng da thịt lại trắng nõn mềm mịn, thân thể tuy gầy yếu, nhưng khí
chất lại chẳng hề thua kém. Tư thế thưởng trà của nàng thập phần tao nhã, động
tác nâng chén trà nhấp nhẹ mang theo phong vận tiêu sái trong hiện đại cực kỳ
khó gặp. Nàng lúc này, cho dù quần áoơn giản mộc mạc, nhưng Triệu Chu phảng
phất lại thấy trên người nàng có tư thái nhanh nhẹn, phóng khoáng không kềm chế
được.
Đây là một loại cảm giác
thập phần mâu thuẫn, người trước mắt rõ ràng là một cô nhóc hiện đại còn đang
học phổ thông, trong lúc lơ đãng nàng lại toát ra khí chất tao nhã cổ xưa,
thanh thản ung dung như vương công quý tộc đi ra từ lịch sử. Rất kỳ lạ, Triệu
Chu lại nghĩ đến vương tử, không phải công chúa.
Trong mắt Triệu Chu lại
mang thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu, ông không thể tưởng tượng, gia đình như
thế nào mới có thể nuôi dạy thành một cô bé tài năng như vậy. Là người bề trên,
bằng sự trải nghiệm của Triệu Chu, dù là thanh niên có gia thế giàu sang phú
quý, cũng không có lấy một, có phong thái như Tần Mạt.
Cô bé này, chính vì mâu
thuẫn, ngược lại vô cùng khác người thường. Hơn nữa khí chất tiềm ẩn của nàng,
nhìn một lần, nàng bất quá cũng chỉ như mọi người, nhưng nhìn vài lần rồi, sẽ
phát hiện dù nhìn đến thế nào cũng không nhìn thấu nàng.
“Đạt đến màu đẹp, hương
thơm mãi còn.” Mắt Tần Mạt nửa khép, reo nhẹ một tiếng.
Triệu Chu đắc ý như một
đứa trẻ, chính ông cũng nhấp kỹ lại, lại hỏi: “Tần cô nương có gì muốn chỉ giáo
không?”
Tần Mạt mở mắt, khẽ mỉm
cười nói: “Ngài gọi cháu là ược rồi, chỉ giáo không dám nhận, nhưng có ý kiến
hơi khác, nói ra cũng là tôn trọng ngài.”
“Ha Ha, tự nhiên đi, cháu
uống trà ta pha, sao lại không nói vài câu đạo lý chứ?”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
(*) Bá
Nha và Tử Kỳ là hai người bạn tri âm thời Xuân Thu Chiến Quốc. Sách Lã Thị Xuân
Thu có chép: “Bá Nha gảy đàn, Tử Kỳ ở ngoài nghe trộm”. Tử Kỳ còn khen tiếng
đàn của Bá Nha lúc thì “nguy nguy hồ chí tại cao sơn”, lúc thì “dương dương hồ
chí tại lưu thủy”.
Bá Nha,
họ Du tên Thụy, là người nước Sở, nhưng làm quan Thượng Ðại Phu nước Tấn. Bá
Nha nổi tiếng là một khách phong lưu văn mặc, lại có ngón đàn tuyệt diệu nhất
đời và không bao giờ rời cây Dao cầm yêu quý của mình.
Tử Kỳ,
họ Chung tên Huy, là một danh sĩ ẩn dật làm nghề đốn củi để báo hiếu cha mẹ
tuổi già nua, nhà tại Tập Hiền Thôn, gần núi Mã Yên, ở cửa sông Hán Dương.
Phần I
Năm đó,
Bá Nha phụng chỉ vua Tấn đi sứ qua nước Sở. Trên đường về, khi thuyền đến cửa
sông Hán Dương, nhằm đêm Trung Thu sáng trăng, phong cảnh hữu tình, Bá Nha cho
lịnh cắm thuyền dưới chân núi Mã Y để thưởng ngoạn. Cảm thấy hứng thú, muốn dạo
chơi một vài khúc đàn, Bá Nha sai quân hầu lấy chiếc lư ra, đốt hương trầm,
xông cây dao cầm đặt trên án. Bá Nha trịnh trọng nâng đàn, so dây vặn trục. Sau
đó đặt hết tâm hồn đàn lên một khúc réo rắt âm thanh, quyện vào khói trầm. Chưa
dứt bài, đàn bỗng đứt dây.
Bá Nha
giựt mình tự nghĩ, dây đàn bỗng đứt thế nầy ắt có người nghe lén tiếng đàn, bèn
sai quân hầu lên bờ tìm xem có ai là người nghe đàn mà không lộ mặt. Quân hầu
lãnh lịnh lên bờ thì bỗng có người từ trên bờ lên tiếng:
- Xin
đại nhân thứ lỗi cho, tiểu dân này đi kiếm củi về muộn, đi ngang qua đây, nghe
tiếng đàn tuyệt diệu quá, nên cất bước đi không đành!
Bá Nha
cười lớn bảo:
- Người
tiều phu nào đó dám nói hai tiếng nghe đàn với ta?
Tiếng
nói từ trên núi lại đáp lại:
- Đại nhân nói vậy, kẻ
hèn này trộm nghĩ là không đúng. Há đại nhân không nhớ câu nói của người xưa:
“Thập nhất chi ấp tất hữu trung tín” (Trong một ấp có mười nhà ắt có người
trung tín). Hễ trong nhà có quân tử thì ngoài cửa ắt có người quân tử đến… Nếu
đại nhân khinh chỗ quê mùa không người biết nghe đàn, thì cũng không nên khảyên
khúc đàn tuyệt diệu làm gì.
Bá Nha có vẻ ngượng khi
nghe câu nói của người tiều phu. Biết mình lỡ lời, liền tiến sát đến mũi thuyền
dịu giọng nói:
- Người
quân tử ở trên bờ, nếu thực biết nghe đàn, biết vừa rồi ta khảy khúc gì không?
- Khúc đàn đại nhân vừa
tấu đó là: Ðức Khổng Tử khóc thầy Nhan Hồi, phổ vào tiếng đàn, lời rằng:
Khả liên Nhan Hồi mệnh
tảo vong
Giáo nhân tư tưởng mấn
như sương
Chỉ nhân lậu hạng đan
biều lạc
Hồi nãy, đại nhân đang
đàn thì đứt dây, nên