
ng, nàng tuyệt đối
không ra ngoài.
Một lúc sau, bên ngoài
bỗng nhiên truyền tới tiếng mở cửa, tiếp theo một giọng nói trẻ con vang lên:
"Ba mẹ, con về rồi!"
"A, Tiểu Chí đã về,
con ăn cơm trưa ở trường chưa?" Bùi Hà thanh nói, trong thanh âm thấp có
chút khàn khà
"Đã ăn rồi, mẹ à bây
giờ con đi làm bài tập."
"Đợi một chút!"
Tần Bái Tường thanh âm trầm thấp nói, "Tiểu Chí, hôm nay sao lại về muộn
vậy?"
"Không có." bé
trai trong thanh âm dường như có điểm giấu giếm, "Con chỉ cùng tụi bạn đi
chơi bóng rổ."
"Tốt " Tần Bái
Tường hiện tại cũng không tâm tư quản hắn, "Đừng về phòng của con vội, chị
con trở về rồi. Con đến phòng ba mẹ làm bài tập đi!"
"A! Chị về
rồi?" Tần Vân Chí vui vẻ, "Lúc nào vậy, con có một số bài tập không
hiểu muốn nhờ chị giảng dùm. Kỳ lạ, sao chị lại không bật đèn? Ai, chị à, sao
chị lại…?"
Tần Bái Tường nhỏ giọng
nói: "Đừng vào! Không phải chị cả, mà là chị hai của con."
"Cái gì? Chị
hai?" Tần Vân Chí cố gắng nói với thanh âm nhỏ nhất, "Ba, mẹ, sao chị
hai lại trở về được?"
Bùi Hà không thể chịu nổi
nữa, lấy tay che miệng, nghẹn ngào khóc thầm.
Tần Bái Tường cả giận
nói: "Tại sao con có thể nói chị hai không trở về được, mau về phòng làm
bài tập đi!"
"Vâng.. " thanh
âm Tần Vân Chí xa dần, lí nhí nói, "Nói thật, con cũng sợ chị hai lắm. Ai,
có lẽ đêm nay lạiải ngủ ở sofa trong phòng khách..."
Trong phòng ngủ, Tần Mạt
áp tai nghe lén, môi mím chặt lại. Ai cũng vậy, đều xem nàng như kẻ điên.
Nghĩ tới năm đó... Thôi,
cho dù năm đó là hảo hán oai hùng, nhưng hiện giờ nàng không phải hảo hán, nên
càng không thể nói được gì.
Nàng vặn vẹo ra chỗ cánh
cửa, mở ra rồi đi vào phòng khách.
Tần Bái Tường và Bùi Hà
đồng loạt nhìn nàng, giữa lông mày không nén nổi kinh ngạc.
"Ba, mẹ." Tần
Mạt kêu nhỏ một tiếng, "Con có chuyện muốn nói với hai người." Nói
rồi, nàng trực tiếp đi đến ngồi xuống ghế sofa.
Tần Bái Tường hòa Bùi Hà
không lên tiếng, Tần Mạt cúi thấp đầu, trong lòng không nhẫn nại được bắt đầu
đánh giá: "Ta đành nói theo kiểu dịu dàng, giọng ngọt như đường như mật.
Không hiểu tiểu nha đầu này bộ dạng thường như thế nào, chắc cũng chỉ như vậy
thôi. Mà khẩu âm này thực kỳ quái, nói nhiều mệt muốn chết, các ngươi cũng đừng
bắt ta đi học, nếu không ta nhất định vẫn phản kháng. Còn cả tiếng phổ thông
trên tv nữa, đúng là ép người."
Bên này Tần Mạt nghĩ ngợi
lung tung một hồi, không đợi đến hai vợ chồng Tần gia đáp lại, ngẩng cao đầu,
ho nhẹ một tiếng nói: "Ba, mẹ, con rất tốt." Vừa nói, ngầm oán thầm:
"May mà không phải gọi bằng phụ thân, mẫu thân. Bằng không thiếu gia ta có
chết cũng không kêu!"
"A?" Bùi Hà
phảng phất như ở trong mộng mới tỉnh dậy, đáp lại một tiếng, "Cái
gì?"
Tần Bái Tường cẩn thận dè
dặt nói: "Mạt mạt, hiện tại con thấy thế nào?"
Tần Mạt rất khẳng định,
gật đầu nói: "Con hiện tại rất tốt. Hai tháng trước chỉ là một giấc mộng,
hiện tại đã tỉnh, ba mẹ không cần lo lắng." Nói dứt lời, trong lòng nàng
còn có vài phần đắc ý: "Năm đó bằng tài ăn nói của ta, ngay cả Biện Kinh
hoa khôi còn ái mộ, hiện giờ chỉ là viện cái cớ nhỏ, thật không bằng một bữa ăn
sáng?"
Cái tên này đúng là điển
hình của loại quân tử quần nhung, vẫn chứng nào tật nấy.
Nghĩ ngợi một hồi, Bùi Hà
cẩn thận dò xét Tần Mạt, vươn bàn tay ra trước mặt nàng, nắm thành quả đấm,
thốt ra một câu hỏi cực kỳ đả kích: "Mạt Mạt, đây là mấy?"
Tần Mạt hít sâu một hơi,
lần nữa ở trong lòng nhắc lại : phát ngôn phải cẩn thận, rốt cục thì cười trừ
nói: "Đây là quả đấm." Nói xong liền hạ quyết tâm, nếu như không ai
hỏi, kiên quyết không mở miệng trước.
Tần Bái Tường lại một tay
chỉ vào bàn trà trước sofa hỏi: "Cái này là cái gì?"
"Bàn trà." Tần
Mạt mặt không biểu tình.
Nghĩ nghĩ một lát, Tần
Bái Tường cầm lấy một chồng tư liệu trên bàn trà, đây là những tư liệu bác sĩ
giao cho ông để kiểm tra tâm lý của nàng, ông quyết định dùng biện pháp này để
xem xét tâm trạng nữ nhi của mình.
"Mạt Mạt, con là
ai?" Tần Bái Tường cẩn thận hỏi. Dựa theo liệu pháp của bác sĩ, Tần Mạt
mắc chứng tâm thần phân liệt, nàng tự tưởng tượng ra một thế giới không có
thật, cho rằng tất cả mọi thứ xung quanh là không hợp lý, nghĩ rằng ai cũng
muốn hại mình.
"Con là Tần Mạt, là
một học sinh cấp 3 bình thường." Tần Mạt giữ vững tinh thần, biết rõ lúc
này là thời khắc mấu chốt, không thể để vợ chồng kia nghi ngờ, nếu không lại
phải đến "Tây Bình bệnh viện" một lần nữa. Đến lúc đó, khó mà có thể
chạy thoát lần nữa.
"Mạt Mạt, nếu như ba
muốn ngày mai con đến trường, con có đi không?"
"Đi a, học sinh
không phải muốn đến trường sao?"
Tần Bái Tường ánh mắt nhẹ
nhàng một chút, ôm lấy cánh tay Bùi Hà đang đứng bên cạnh.
"Mạt Mạt, con thấy
mọi người xung quanh đối xử với mình như thế nào?"
"Tốt một cách hoàn
hảo."
"Giờ con có đói bụng
không?"
"Không ăn cơm trưa,
nên có hơi đói." Tần Mạt nghĩ nghĩ, lại nói: "Ba xem chúng ta có nên
ăn cơm tối rồi mới nói chuyện?" Nàng nghĩ bình thường người nào mà đang
đói, cũng đều muốn ăn trước khi làm việc khác.
Tần Bái Tường v