
g nên tập dậy sớm đi, nếu không kỳ
sau khai giảng rồi không thích ứng nổi đâu."
Sáu giờ mà không sớm?
Chẳng lẽ năm rưỡi mới tính là sớm?
Tần Mạt nhất thời im
lặng, nghiên cứu học vấn quả nhiên là khổ cực, dù là ngàn năm trước, hay là
ngàn năm sau, cũng không thay đổi. Năm đó Tần Mạch cũng chỉ vì lưu luyến ái
tình, chẳng học hành tử tế, nên mới phải mang cái danh văn dốt vũ dát.
Đến giờ nhìn lại Tần Mạt,
cái gì mà đi học, vì sao còn chưa sáng mà nhất định phải bò xuống giường hả
trời?
"Nhanh lên, mau dậy
đi." Tần Vân Đình hí hửng, thậm chí còn duỗi tay lay lay Tần Mạt.
Tần Mạt dùng lực ở hông
bật thẳng dậy, sau đó cầm lấy quần áo bên cạnh nhảy khỏi giường, chuẩn bị đi
tắm.
"Mạt Mạt muốn thay
đồ à? Thay luôn ở đây đi, có gì phải ngại? Chị mà mày cũng sợ à?" Tần Vân
Đình ngạc nhiên nói.
"Không phải thay
quần áo, em đi tắm." Mặt Tần Mạt đen lại, nàng ấy muốn gì vậy? Bây giờ
phải sở hữu thân hình đậu nành, tự nàng đã thấy chướng mắt thế nào rồi, giờ
nàng ấy nói vậy là ý gì? Còn nhớ trước kia có cả một nhóm mỹ nữ giúp nàng thay
quần áo, nhưng cũng không thể so sánh được với Tần Vân Đình a? Trước mặt Vịnh
Sương nàng cũng chưa từng cởi hết đồ, thì trước mặt Tần Vân Đình sao có thể?
"Tắm gội?" Tần
Vân Đình lại càng kinh ngạc hơn, "Tắm sớm thế này á? Lúc này là lúc nào?
Lại còn tắm với chả gội nữa, đúng là quái thai mà."
Tần Mạt định vứt trả lại
nàng một câu: "Thô tục," nhưng lời nói vừa đến môi thì lại kìm được,
cuối cùng đành nói: "Thời tiết nóng nực, không tắm sẽ khó chịu." Kỳ
thật tắm sớm đã là thói quen nhiều năm của nàng, khi còn sống xa hoa phú quý,
tắm gội đương nhiên cũng là một loại hưởng thụ.
"Tùy mày." Tần Vân
Đình chúi đầu sang việc khác.
Sau bữa sáng, Tần Vân Chí
và ba mẹ ra ngoài, Tần Vân Đình thì lại chui vào phòng ngủ trang điểm. Chiếu
theo thuyết pháp của nàng, tuy dậy sớm, nhưng không có nghĩa là phải đi sớm a.
Đã không cần vội vàng, thì tất nhiên phải ăn diện mốt chút, không thì thật có
lỗi với dung nhan xinh đẹp, tuổi trẻ thanh xuân của mình.
Đối với nha đầu tự phụ
lại kiêu căng nàng, Tần Mạt chẳng biết nói gì hơn, lười nhác tựa đầu vào thành
giường, vừa đọc sách vừa đánh giá nàng.
"Mạt Mạt, mày thấy
chị mặc cái áo này thế nào?"
"Cũng được."
"Ai, cái quần hay là
váy này đẹp hơn?"
"Như nhau."
"Hay là mặc quần? Không, vẫn là váy đi!"
"..."
"Mạt Mạt!" Tần
Vân Đình hét thất thanh.
"Dạ?" Nhưng mí
mắt Tần Mạt vẫn không động đậy dù chỉ một chút.
"Mày đọc sách đến
ngơ người à? Đừng như vậy nữa, mau nhìn giúp chị mày xem bộ nào đẹp. Học nhiều
chỉ mau già chứ được gì, nhìn bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác của mày mà không thể
chấp nhận được."
Tần Mạt nhẫn nại ngẩng
đầu đứng dậy, đi đến tủ quần áo bắt đầu đánh giá y phục trong đó.
Lại thấy Tần Vân Đình
đang cầm một chiếc áo sơ mi trắng khá đơn giản, bóp eo, tay áo kéo lên thành
hình chữ V, có đường viền nhỏ màu đen xung quanh, tổng thể khá bắt mắt lại
không mất tính hoạt bát.
"Chị định mặc áo này
à?"
Tần Vân Đình vội vàng
nói: "Đúng, hôm nay tao mặc cái này, mày chọn giúp chị đi, phía dưới thì
mặc thế nào."
Tần Mạt gật gật đầu rồi
với tay vào trong tủ quần áo tìm kiếm, đương nhiên không thể nhìn thấy ý giảo
hoạt chợt lóe lên trong mắt Tần Vân Đình. Trên thực tế, nàng chẳng hi vọng đứa
em gái hiền như khúc gỗ của mình có thể chọn hộ nàng, chỉ là muốn Tần Mạt hoạt
bát hơn một chút, nên nàng mới cố ý nhờ Tần Mạt giúp đỡ.
Tiếng lòng của Tần Vân
Đình giờ phút này là như vậy: "Hừ hừ, chị mày hôm nay phải hi sinh hình
tượng rồi a... Nhưng mày cũng đừng có chọn bộ gì quá khó coi, tốt xấu gì cũng
phải nể mặt mũi chị mày nhá..."
Tần Mạt mà biết bị Tần
Vân Đình coi thường đến vậy, có khi nôn ra máu mà chết mất. Nàng chính là bậc
thầy ngắm hoa đó, con mắt thẫm mỹ của nàng mà cũng dám nghi ngờ sao?
Chọn lựa một hồi, Tần Mạt
chọn ra một chiếc quần ngắn sọc đen, ném sang chỗ Tần Vân Đình, ra hiệu cho
nàng ta mau thay đồ, còn mình thì tiếp tục vùi đầu vào đống quần áo.
Tần Vân Đình nửa kinh
ngạc nửa nhẹ nhõm, vừa thay, vừa hỏi: "Tốt rồi mà? Mạt Mạt còn định tìm gì
thế?"
"Đơn điệu quá, nên
thêm phụ kiện vào nữa." Tần Mạt nói, cuối cùng mới lôi ra từ trong tủ quần
áo một chiếc khăn lụa đỏ.
"Mạt Mạt, bây giờ là
mùa hè đó mày."
"Em biết." Tần
Mạt quay đầu, khe khẽ mỉm cười. Sau đó đứng dậy xoay người, đưa khăn quàng cổ
cho Tần Vân Đình, "Khăn lụa này khá mềm mại, rất hợp với bộ đồ của chị,
chị thử buộc lên ngang hông xem. Đúng rồi, buộc thành nơ hình bướm ý."
Tần Vân Đình ngơ ngác cầm
khăn lụa, dựa theo chỉ dẫn của Tần Mạt quấn ngang hông một vòng, sau đó thắt
lại.
Chỉ thấy trên áo trắng
thoáng hiện lên một nét đỏ tươi, quấn quanh vòng eo như liễu của nàng. Bộ ngực
đầy đặn ẩn hiện sau lớp áo, tay áo hình chữ V càng làm tăng thêm độ dễ thương.
Dải lụa mỏng phất phơ, trắng đen rõ ràng, giữa trắng và đen lại là một dải đỏ,
hơn nữa da thịt nàng như ngọc, như là tuyết đầu mùa ở Giang Nam, gạch đỏ ngói
xanh, sau đó một nhánh hồng mai ngạo nghễ nở rộ. Quả nhiên thanh nhã hợp lòng
người,