
tím”, điệu cười không chút
sợ sệt của anh càng khiến cô nhảy dựng lên, tiếp tục hùng hổ, “Tiệc rượu em sẽ
mời bạn bè họ hàng thân thích ăn dần, áo cưới em xé nửa dưới tạo thành váy
juýp, kẹo mừng em cố ăn nửa năm cũng phải hết, còn anh, cút! Đứng sang một
bên!”. [Giấy
đỏ: Giấy đăng ký kết hôn.'>
Nói xong liền hối hận, Tâm My nghĩ cả buổi chiều cả buổi tối, ngoài việc nghiến
răng ra cũng chưa biết phải làm gì ngoài cách ầm ĩ tam bành, nhưng lời lỡ nói
ra không thể thu lại được.
Nhiệt độ trong phòng hạ xuống, không khí như ngưng tụ, nét mặt cô nghiêm lại,
anh cũng thu dần nụ cười.
“Anh xin lỗi”, lúc Tâm My không kìm nổi chỉ muốn đấm ngực thì nghe thấy anh
nói, “Anh xin lỗi, ngay từ đầu không cố ý gạt em”.
Tính cô ưa ngọt, vừa nghe ba chữ anh xin lỗi lập tức hạ hỏa, làu bàu: “Không cố
ý tạo sao không nói cho em? Còn nói cái gì ‘Gấu à, chúc cô hạnh phúc’. Mẹ kiếp,
có biết câu nói đó khiến em nghĩ ngợi bao lâu không? Em còn tưởng...”.
“Tưởng gì?”, anh tò mò.
Tưởng Shin vì biết cô sắp kết hôn nên mới mất tích, hại cô vừa mừng vừa tiếc.
Hóa ra... Nghĩ đến hành động hèn hạ của hắn, nghĩ đến những câu nói ngô nghê
của cô và Shin. Cô từng hào hứng kể hết chuyện của Tống Thư Ngu cho Shin, còn
ngốc nghếch nói không thích anh, còn nói muốn lấy để ăn cho anh sạt nghiệp, để
chia gia tài của anh...
Hà Tâm My, mày đúng là đồ con heo...
Con giận trên mặt Tâm My ngùn ngụt bốc, hận một nỗi không thể tìm một hốc băng
vùi đầu vào đó. Cô ngồi chình ình một chỗ trên sofa, mặt mũi vênh váo nhìn tên
tiểu tử đáng ghét nằm dưới đất, sau khi phát tức vì ngượng, cô nghiêm mặt hỏi:
“Tò mò gì? Liên quan gì đến anh? Nói ngay vào vấn đề chính đi! Tại sao anh cũng
chui lên diễn đàn đó? Tại sao lại dùng nick Shin để lừa tôi? Bắt đầu từ khi
nào? Động cơ, quá trình, một chữ không được sót!”.
Tống Thư Ngu thở phào, vừa định đứng dậy chuẩn bị lén ngồi cạnh cô liền bị cô
trợn mắt đành ngồi yên tại chỗ.
“Tống cá trê, điểm số của anh còn nhớ không? Mãi mới về được điểm dương, lần
này, he he! Trừ một nghìn điểm cũng không hết!”
“Bắt đầu từ khi...”, Tống
Thư Ngu ngần ngừ.
Anh tựa lên đầu gối cô, nhớ lại khung cảnh năm đó, Tâm My không chịu nổi độ sến
của anh, rung rung chân, giục: “Nói mau lên”.
Nghe thấy giọng cô hiền hòa, anh cười: “Hết giận rồi à?”.
“Thôi đi! Anh ngồi dậy trình bày tử tế xem nào, đừng tưởng trốn được nhé”, cô
lừ mắt, thực ra trong lòng đã nguôi giận đi nhiều. Lúc kể cho bạn bè về hôn lễ,
Trần Uyển thở dài thườn thượt trước vẻ đại cục đã định. Lúc đó cô lấy làm lạ,
hỏi Trần Uyển sao không ngạc nhiên, Trần Uyển liếc mắt khinh khi, nói một câu:
“Người ngạc nhiên có lẽ chỉ mình cậu”.
“Bắt đầu từ khi...”, Tống Thư Ngư gác đầu lên chân cô, cà kê dê ngỗng.
Tâm My phát điên: “Tống cá trê, anh đừng có rặn một lúc chỉ lặp đi lặp lại đúng
một câu đó được không?”.
Anh liếc nhìn cô: “Không kiên nhẫn, phải học tập anh một chút. Anh bên em được
mấy năm nhỉ? Để tính coi...”.
Không biết bắt đầu từ khi nào, anh vừa nghe thấy giọng cười lanh lảnh sảng
khoái, bất giác tìm xem chủ nhân là ai. Sau khi quen với điều này, mỗi lần ngắm
nhìn khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ, anh chẳng nỡ dời mắt khỏi cô.
Mối tình đầu dù kết thúc thế nào, nhưng đối với phụ nữ đều là việc khắc cốt ghi
tâm. Đối với đàn ông lẽ nào không phải thế? Anh cứ ngỡ bản thân mình vì điều
này sẽ dành trọn sự nhiệt tình và niềm tin, nhưng sau khi bị cuốn vào thế giới
bé nhỏ của cô, anh đã tỉnh ngộ.
“Có một tối không ngủ được, vô tình nhảy vào diễn đàn cho phụ nữ. Nhìn thấy bài
post, anh còn nhớ tiêu đề của nó, tên Tám một chút về cực phẩm nam nhân bên
cạnh tôi. Đọc đoạn đầu tiên đã biết ngav là ai. Bạn trai Ninh Tiểu Nhã sống
chung nhưng không thèm đóng tiền nhà, Tiểu Ngũ mất nhân tính vô liêm sỉ, đọc
sách nhấp nước bọt để lật trang là anh, còn người hẹn hò bị người ta sờ soạng
đó chính là... khục khục”, anh chọn cách lờ cô đi mà bịt mồm trợn mắt, biết lúc
này nếu cười lại bị ghét cho xem, tiếp tục nghiêm giọng, “Trước lúc đó, anh
thường lên trang tài chính, thỉnh thoảng nghe ngóng tình hình, kiểm chứng cách
nhìn của một vài người trong ngành, cũng tiện giao du kết bạn. Em nói xem nếu
anh không vào trang của chị em, có lẽ đến giờ cũng không bị ai đây cho vào
tròng, vẫn là chàng độc thân đáng giá, anh là...”.
“Ăn nói nhố nhăng, rỗi hơi kiếm chuyện!”, Tâm My om sòm, “Nói cứ như em ép hôn
không bằng. Đọc bài post là có thể xem được tờ đăng ký kết hôn hả? Nói như anh,
người Tế Thành kết hôn quá nửa rồi! Ai bảo lấy áo giáp giả bộ này nọ nói chuyện
với em, chả trách chị Latte nói mỗi lần em đăng bài, toàn Shin tranh trả lời
trước. Anh nói thật đi...”.
“Nói thật cái gì?”
Mặt Tâm My nóng bừng: “Có phải anh ủ mưu từ lâu rồi không?”.
Cô hiếm khi có được mấy giây phút thẹn thùng xấu hổ, đôi môi nhỏ xinh dẩu ra
cong cớn, Tống Thư Ngu giả bộ nghiêm túc nhưng không kìm nổi nữa, ham muốn khó
cưỡng.
Tiếng ư ư phản kháng của cô trong nụ của hôn anh, cánh tay đặt lên vai anh,
lòng anh nhẹ bẫng, càng hôn càng sâu.
“Anh ủ t