
i, sao nhà họ lại đồng ý nó đi bộ đội đặc chủng."
Hạ Sơ ôm computer không trả lời, Lan Tử Ngọc thò người sang xem, "Làm gì đấy?"
"Book vé máy bay. Ngày mai."
Sắc mặt Lan Tử Ngọc lập tức thay đổi, nháy mắt trong mắt dâng lên một tầng sương mù. "Làm gì đi vội vã như vậy? Mấy ngày nữa ba con sẽ trở lại rồi."
"Bệnh viện muốn con nhanh chóng nhận chức, sớm dàn xếp, hai người cũng yên tâm." Hạ Sơ cười đùa ôm cổ lão mẹ, cọ cọ trên vai bà. "Mẹ, người ta thật yêu mẹ nha."
Lan Tử Ngọc bị cô kêu bật cười, đẩy đầu của cô ra nói: "Bao nhiêu tuổi, còn làm nũng, dù sao con muốn đi mẹ cũng không ngăn được, mẹ đi thu dọn đồ đạc cho con."
"Không cần dọn dẹp, chỉ có cái va li nhỏ, kéo đi là được." Hạ Sơ kéo tay Lan Tử Ngọc lắc lắc.
"Trong nhà đồ nhiều, chọn mấy thứ con thích ăn mang theo, về sau con sẽ phải tự làm ra tiền tự xài, mà con chỉ có ít tiền lương, muốn ăn cái gì khẳng định không nỡ mua."
Hạ Sơ bò dậy từ trên giường, quỳ gối trên giường ôm lấy Lan Tử Ngọc, nhỏ giọng rầm rì nói: "Mẹ, con không muốn đi nữa."
Trong nháy mắt Lan Tử Ngọc vui mừng nhướng mày, chỉ vào computer nói: "Mau hủy bỏ vé máy bay của con, ngày mai mẹ liền tìm người chở đồ của con từ thành G về, đến bệnh viện quân đội có được hay không? Mẹ sẹ gọi điện thọai cho ba con, ông ấy khẳng định đặc biệt cao hứng."
Một khắc kia, Hạ Sơ cảm thấy, mình vì sống tự do thoải mái, tàn nhẫn rời đi hai người thương mình nhất trên thế giới này, là hành động không hiếu thuận cỡ nào, cô chỉ hơi cảm thán, là có thể khiến mẹ mình cao hứng thành bộ dáng này, có thể thấy được, cô rời đi khiến bọn họ thương tâm cỡ nào.
"Mẹ, con. . . ."
Bộ dáng cứ như đang muốn nói lại thôi của Hạ Sơ, khiến nụ cười trên mặt Lan Tử Ngọc sụp đổ mất, ném điện thoại ngồi ở bên giường, thanh âm nức nở, "Mẹ biết ngay, cũng biết. Đi thôi, dù sao hai chúng ta già rồi, cũng không ngăn được con, lúc nào con mệt mỏi, mệt mỏi, sẽ trở lại, dù con không làm việc ở nhà ăn không ngồi rồi, chúng ta cũng nuôi nổi."
Hạ Sơ cũng không nhịn được nước mắt nữa, nằm ở trên bả vai Lan Tử Ngọc ô ô khóc.
Từ thành N trở lại, Hạ Sơ chính thức trở thành một bác sĩ khoa ngoại tim trong bệnh viện. Trên bả vai có thên ba ngôi sao, cô không còn là học viên trước đó, mà đã là một thượng úy bộ binh, mỗi tiếng nói cử động của cô đại biểu dáng dấp quân nhân thời đại này. Cho nên, cô nghiêm túc đối đãi công việc của mình, gò bó lời nói của mình.
Lần đầu tiên mang cấp bậc Thượng úy từ chung cư đi ra, cô cảm thấy mình hấp dẫn đông đảo ánh mắt, trước kia chỉ là học viên cũng may, nhưng bây giờ thì khác, là sĩ quan. Hộ gia đình chung cư đều kinh ngạc vì nơi này có quân nhân, người đi đường bên ngoài chung cư thì cảm thán, thì ra quân nhân có thể có tiền như vậy. . . .
Cảm giác bị người nhìn chăm chú này thật là không thoải mái, nhưng cô còn chưa kiên quyết chuyển khỏi chỗ tấc đất tấc vàng này để tự cấp tự túc, chút tiền lương của cô, Không đỡ được bản tính thích hưởng thụ của cô. Aizzz. . . . .
Khi mặc quân trang, Hạ Sơ là một vị quân nhân xuất sắc, nhưng sau khi cởi quân trang, cô chính là chính cô, không vì bất luận kẻ nào, không vì quốc gia, cô cố gắng để mình trôi qua thoải mái nhất.
Ở nhà, cô chỉ mặc một áo sơ mi lớn, cùng một cái quần cụt bị áo sơ mi to che kín hoàn toàn, lộ ra hai cái chân thon, lắc lư ở mỗi góc trong nhà.
Từ lần trước Lương Mục Trạch trở lại, đến bây giờ đã 1 tháng, chưa từng xuất hiện lần nữa, Hạ Sơ bắt đầu từ từ quên người này, vẫn trưng dụng bồn tắm lớn ở phòng chính, vẫn trải qua cuộc sống gia đình tốt đẹp của cô.
Vừa qua lúc tan việc, Hạ Sơ không có chuyện gì chào hỏi xong liền vội vã chạy về nhà. Đổi đi quân trang xanh lá, lại tắm một cái, quấn khăn tắm chọn y phục.
Một cái áo cánh dơi vàng nhạt, một cái quần short jean, một đôi giày la mã màu da người cao 10cm, mái tóc đen bóng hơi quăn phủ xuống trên vai, người trong kính, chỗ nào còn giống cô nàng quân nhân cột đuôi ngựa đó?
Màu da Hạ Sơ trắng nõn, bình thường nghỉ ngơi và ăn cơm đều rất chú ý, cho nên sắc mặt hồng hào phơn phớt, cả phấn lót cũng có thể tiết kiệm, cho nên chỉ kẻ lông mày, thoa chút son nước, cả người xinh đẹp lại phấn chấn. Rất hài lòng bộ dáng của mình, Hạ Sơ vẫy vẫy tóc, xách túi ra khỏi phòng.
Khi chờ thang máy, cô còn nhìn trái nhìn phải hình ảnh của mình trong kính phản quang của thang máy. Sau khi thang máy mở ra, hai người bên trong bên ngoài thang máy, đều sửng sốt.
Trong mắt Lương Mục Trạch lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng vẫn là vẻ mặt không lộ vẻ gì. Hạ Sơ lại như muốn giấu mặt đi, cô đang suy nghĩ, nếu như làm bộ không biết, có thể hay không?
Nhưng hành động đã trước suy nghĩ của cô một bước, vươn tay đặc biệt ngu, chào hỏi Lương Mục Trạch.
"Hi, anh trở lại?" Sau đó Hạ Sơ suy nghĩ một chút, mình lúc ấy cũng thật là ngu, nụ cười trên mặt khẳng định còn khó coi hơn khóc.
Lương Mục Trạch ừ một tiếng, coi như là đáp ứng, đi ra thang máy, "Đi ra ngoài?"
"Đúng, tôi muốn đi ra ngoài một chút, tôi. . . ." Hạ Sơ nghiêng thân thể vượt qua chuyển vào thang máy, nhanh chóng nhấn nút lầu một, "Đi trước."
Khi