
nữ trong lòng kia thôi.
Khi Vệ
Cung Huyền tiến vào bên trong thân thể cô, Nguyễn Mộng không khỏi cảm
thấy có chút đau nhức, nhịn không được phải rên lên.
Kiếp trước cô chỉ vì Vệ Cung Huyền mà sống, không cần cha mẹ, không cần đứa nhỏ, không cần bản thân.
Một người nếu ngay cả bản thân cùng thân nhân cũng không yêu thương, làm sao có thể được người khác quý trọng?
Thanh âm của cô vốn rất thanh thúy, nhưng từ lúc sống lại cô vẫn chưa nói gì, lúc này mở miệng, đừng nói là Vệ Cung Huyền, ngay cả bản thân Nguyễn
Mộng cũng giật nảy mình.
Thanh âm này, thanh âm này của cô… Làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể yêu kiều như vậy?
Nguyễn Mộng vội vàng che miệng, nhưng Vệ Cung Huyền vẫn nhanh chóng tiến vào,
trong bóng đêm phát ra tiếng nước rõ ràng khiến Vệ Cung Huyền kinh ngạc.
Bọn họ không phải lần đầu tiên, nhưng đây là lần đầu tiên Nguyễn Mộng ra nước nhiều như vậy.
Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ phía dưới, thấy cô đang tận lực đè nén thanh âm, ma xui quỷ khiến nói:
“Đừng chịu đựng, kêu lên đi.”
Nguyễn Mộng liền phát hoảng, vừa định lên tiếng chất vấn, bàn tay đang che miệng đã bị Vệ Cung Huyền cầm xuống dưới.
Theo anh hung hăng tiến vào, cô kêu một tiếng, thanh âm khàn khàn mềm mại mà đáng yêu, lại mang vẻ yếu ớt, quả thực có thể làm xương cốt nam nhân
mềm nhũn.
Nguyễn Mộng vội vàng cắn miệng, cô thật may mắn trong
bóng đêm anh nhìn không thấy mặt cô, bằng không anh sẽ thấy mặt cô đã đỏ rực.
Nhưng mà càng không muốn kêu thì cảm giác lại càng mãnh
liệt, Nguyễn Mộng thiếu chút nữa đã khóc. Cho tới bây giờ cô không biết
cùng Vệ Cung Huyền ân ái cũng có thể có được khoái cảm như thế này.
Cô nỗ lực khép hai chân lại, muốn ngừng cảm giác xôn xao của mình, tuy
nhiên cô không thể điều khiển được cơ thể mình, anh tiến vào một lần cô
liền nhịn không được kêu một tiếng.
Vệ Cung Huyền như là mê
muội, lực đạo càng lúc càng tăng, không biết Nguyễn Mộng hiểu lầm hay
không, nhưng cô lại cảm thấy… Anh là cố ý.
Tuy Nguyễn Mộng rất béo, nhưng Vệ Cung Huyền vẫn có thể thừa nhận sức nặng này.
Vì thế lần đầu tiên sau ba năm anh thay đổi tư thế hoan ái, thắt lưng bị
Vệ Cung Huyền nâng lên khiến Nguyễn Mộng phát hoảng, anh đổi vị trí với
cô.
Đem Nguyễn Mộng đặt ngồi lên bụng, ngón tay sờ soạng xuống phía dưới, dựa vào cảm giác mà tiến vào.
Lúc này Nguyễn Mộng mới hai mươi ba tuổi, Vệ Cung Huyền lại rất ít cùng cô
hoan ái, cho nên cô rất chặt, không khác gì xử nữ, có lẽ cảm giác càng
sâu hơn.
Vệ Cung Huyền chỉ có lúc cần phát tiết mới chạm vào cô, không có khúc dạo đầu, càng miễn bàn ôn nhu cùng tư thế biến hóa, cho
nên thay đổi lần này, ngay cả chính anh đều cảm thấy có chút không thể
tin.
Anh không phải người xem trọng dục vọng, nếu không phải anh muốn, anh một chút cũng không cần.
Nhưng lúc này đây thật sự là vượt quá phạm vi anh dự kiến. Cuối cùng anh cũng chỉ có thể đem bản thân lúc này của mình quy tội vì mê muội.
Ngồi trên bụng anh, Nguyễn Mộng thật sợ hãi, cô nhịn không được lấy tay đặt
lên bả vai Vệ Cung Huyền nhưng lập tức liền lại thả xuống dưới.
Cô không dám đem toàn bộ sức nặng đặt ở trên người anh, chỉ có thể lấy tay chống giường, nhưng như vậy hao lực quá lớn, Vệ Cung Huyền lại mạnh mẽ
ra vào.
Thoáng chốc cô liền chịu không nổi, cả người liền mềm nhũn ngã xuống.
Vệ Cung Huyền theo bản năng lấy tay giữ lại, đem Nguyễn Mộng ôm vào trong lòng.
Vốn thân hình cô rất to, một chút đều không giống như chim nhỏ nép vào
người, thậm chí sờ lên cảm giác cũng không phải tốt đẹp, nhưng mà… Anh
lại bị ma quỷ ám ảnh không đẩy cô ra, mà là tiếp tục bắt đầu chuyển
động.
Trong căn phòng tối, chỉ có tiếng nữ nhân kiều mị rên rỉ
cùng tiếng thở dốc của nam nhân, còn có chỗ giao hợp không ngừng phát ra tiếng nước.
Đầu Nguyễn Mộng trống rỗng, cô mềm yếu ngã sang
cạnh người Vệ Cung Huyền, không dám đụng vào anh, mặt cô chậm rãi
nghiêng vào gáy anh phun ra hơi thở mang theo nhàn nhạt hương vị sữa.
Một chút cũng không giống như người phụ nữ thành thục hai mươi ba tuổi… Vệ
Cung Huyền nghĩ như vậy, hai tay lại sớm phủ lên ngực cô nhẹ nhàng vuốt
ve.
Cô tuy rằng béo, nhưng mà những chỗ lồi lõm cần có thì cô
cũng không thua kém, nhất là bộ ngực, tuy rằng anh không có bật đèn xem
qua, nhưng mà theo xúc cảm mà nói, tuyệt đối là đầy đặn có co dãn, hơn
nữa tuyệt không rủ xuống.
Hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng vân vê hai nụ hồng , Nguyễn Mộng bị anh tra tấn nhịn không được rên rỉ, mà Vệ
Cung Huyền nghe tiếng rên rỉ lại càng thêm hưng phấn.
Anh trước kia chỉ cần một lần, nhưng hiện tại, một lần giống như là không đủ.
Buổi sáng ngày thứ hai, Nguyễn Mộng không dậy nổi.
Lúc cô tỉnh
lại thì Vệ Cung Huyền đã đi làm, trong nhà chỉ còn một mình cô. Từ trên
giường ngồi dậy, cô cảm thấy thắt lưng đau nhức, hai chân giống như đeo
chì, ngay cả nhấc lên cũng không được.
Chân vừa mang dép lê, còn chưa kịp đứng lên, giữa hai chân liền trào ra dòng nước ấm, từ trong bắp đùi chảy xuống.
Mặt Nguyễn Mộng đỏ lên, xem dấu vết để lại, nghĩ tới thời điểm bản thân mơ
mơ màng màng, Vệ Cung Huyền giống như cầm k