
thì vĩnh viễn sẽ không.
Cố Minh Tích quả thật tuân thủ lời hứa, nói không xuất hiện trước mặt Vệ
Cung Huyền, liền không xuất hiện trước mặt Vệ Cung Huyền, mà Nguyễn Mộng cùng người đàn ông của mình như hình với bóng, không cần nhìn đến hành
động của Cố Minh Tích, cô liền vô cùng vui vẻ.
Rất nhanh đã đến tháng 11, Vệ Tiểu Bảo bị cảm, hơn nữa lại vô cùng
nghiêm trọng. Nhanh chóng chỉ trong chớp mắt từ một tiểu bánh bao béo
nộn thành một củ khoai lang mảnh khảnh.
Nguyễn Mộng đau lòng
muốn chết, cũng không còn tâm trạng nhớ đến nỗi kinh sợ từ trước đến nay của mình đối với bệnh viện. Không nghĩ đến chuyện gì khác, cùng Tiểu
Bảo ở trong bệnh viện một tuần lễ, hoàn toàn không chú ý tới vẻ ai oán
của đại thần.
Vệ Tiểu Bảo cái gì cũng tốt, ăn được, ngủ được,
chơi được, đặc biệt rất ngoan, nhưng điều này cũng không thể che giấu
bản tính của trẻ con — sợ tiêm.
Vừa nhìn thấy ống tiêm sáng
loáng liền lập tức khóc thất thanh, thấy đại thần liền chui vào lòng đại thần trốn, thấy Nguyễn Mộng liền nằm trong lòng Nguyễn Mộng co lại,
đánh chết cũng không chịu tiêm.
Nguyễn Mộng mềm lòng không nỡ,
đại thần thì kiên quyết hơn, giữ chặt Vệ Tiểu Bảo lăn qua lăn lại – từ
con sâu nhỏ béo mập, biến thành cành trúc – đặt ở trên đùi, vén cao quần yếm của bé, mạnh mẽ giữ cho bé tiêm thuốc.
Vệ Tiểu Bảo vì cậy
ghi hận đại thần chừng mấy ngày, nhìn thấy anh liền xoay mặt nhỏ bé qua
chỗ khác, dỗ dành thế nào cũng vô dụng.
Trong lúc đó, Cố Minh
Tích vẫn không xuất hiện, nhưng đến thời điểm bệnh của Vệ Tiểu Bảo sắp
khỏi, người phụ nữ này lại xuất hiện giống như oan hồn.
Nguyễn
Mộng lúc ấy đang bận thay tã cho Vệ Tiểu Bảo, nhóc con kia chỉ cần không để ý một chút liền từ trên giường bò xuống, mặc kệ ban ngày ban mặc,
không mặc gì bò qua bò lại, thấy mẹ bể đầu sứt trán còn cười khanh
khách.
Nguyễn Mộng vừa ngẩng đầu, bị Cố Minh Tích đang đứng ở cửa phòng bệnh làm cho giật mình, ngay sau đó liền nhăn mày lại.
Người phụ nữ này thật đúng là âm hồn bất tán, cô hoài nghi có phải mình bị
theo dõi hay không. Nếu không Cố Minh Tích làm sao biết bọn họ ở đây?
Người biết trừ ba mẹ hai bên cùng Ôn phó tổng, không ai có thể biết bọn
họ đang ở đây.
Mặc dù đã hồi phục tinh thần, nhưng nhìn thấy Cố
Minh Tích, Nguyễn Mộng vẫn không cách nào hoàn toàn vượt qua được nỗi sợ hãi trong lòng.
Ở kiếp trước của cô, Cố Minh Tích là đại diện cho sự hủy hoại và chiếm đoạt, còn kiếp này, người phụ nữ này đại diện cho cái gì?
“Nguyễn tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”
Lời vừa bật ra thật đúng là câu nói kinh điển của mấy người đàn bà đáng khinh.
Nguyễn Mộng nhíu chặt lông mày, cô cắn cắn môi, lắc đầu:
“Xin lỗi, thật không tiện, cô có chuyện gì muốn nói xin mời đợi đến lúc chồng toi về rồi nói.”
Dứt lời, ôm Vệ Tiểu Bảo đã bò đến bên thành giường, sờ sờ cái mông bé, giúp bé xoa phấn lên người, sau đó thay tã mới, không thèm liếc Cố Minh Tích một cái.
Cô ta cho là Cố Minh Tích không muốn sao? Cô chủ động
đi tìm Vệ Cung Huyền không phải chỉ một hai lần, nhưng anh không phải
trốn tránh không gặp thì cũng là nhàn nhạt nói chuyện, căn bản cũng
không chịu cùng cô nói chuyện một chút.
Không bắt đầu từ Nguyễn Mộng, cô phải đi tìm người nào?
Cố Minh Tích đánh chết cũng không tin được việc Vệ Cung Huyền yêu Nguyễn Mộng…
Cô cố chấp cho là Vệ Cung Huyền không ly hôn Nguyễn Mộng là vì có đứa bé,
nếu như không cso đứa bé này, nếu như đứa bé bị Nguyễn Mộng vứt bỏ…
Như vậy anh sẽ trở lại bên cạnh mình.
“Trừ việc dựa vào Huyền, Nguyễn tiểu thư không có việc gì khác sao?”
Lời nói của Cố Minh Tích tràn đầy khiêu khích, nhưng Nguyễn Mộng vẫn không nhúc nhích chút nào.
Cô liếc nhìn người phụ nữ ưu nhã cao quý đứng ngoài cửa, không hiểu cái
loại phong thái cao cao tại thượng và cực kỳ tự đại của cô ta từ đâu mà
tới.
Chồng cô là ngậm muỗng vàng ra đời, năng lực bản thân lại
tuyệt vời, bề ngoài càng thêm xuất sắc, cũng chưa bao giờ cho rằng mình
như vậy mà kiêu căng, so sánh mình với người khác.
Người phụ nữ
này kiếp trước cũng chỉ là con gái của ông chủ một siêu thị nhỏ, nếu
không phải dựa vào đại thần, làm sao có được ngày hôm nay?
Cho nên, cô ta rốt cuộc là đang khoe khoang cái gì? Nhận sự giúp đỡ như vậy của người khác đáng để kiêu ngạo sao?
Cố Minh Tích luôn tự xưng là một người phụ nữ thanh cao và kiêu ngạo? Vậy tại sao không hiểu cái gì là tự ái cùng tự trọng?
Đột nhiên, Nguyễn Mộng nhớ đến kiếp trước, Vệ đại thần yêu người phụ nữ
luôn tỏ vẻ cao thượng như vậy thì thấy vô cùng ngưỡng mộ và tiếc hận,
bây giờ nghĩ lại thì ra cũng có lúc Vệ đại thần bị bệnh tăng nhãn áp.
“Cố tiểu thư nếu nghĩ như vậy tôi cũng không có cách nào, bất kể ra sao,
cũng mời đợi đến khi chồng tôi trở lại hẵng nói, tôi không có hứng thú
nói chuyện với cô ở đây.”
Đại thần hôm nay đến công ty, là do cô khuyến khích đi. Ai bảo Ôn Phó tổng mấy ngày trước đó, ở trong điện
thoại, nước mắt nước mũi khóc lóc, kể lể, công việc nặng nhọc.
Nhưng ngược lại mà nói, có phải dù Cố Minh Tích không xuất hiện, nhưng thật
ra vẫn luôn một mực th