
, xem hắn như một người em đáng
yêu, một thành viên trong gia đình mà mình không thể động lòng.
Tiểu Vũ khẽ nhúc nhích,
dường như mái tóc xõa xuống làm mí mắt hắn bị ngứa. Cô muốn vén mái tóc hắn
lên, nhưng vừa định rút tay ra thì bị hắn nắm chặt lại, miệng lẩm bẩm, đầu càng
rúc sâu vào cổ cô. Cô cười, đành để mặc cho hắn nắm, dùng tay khác vén phần tóc
lòa xòa kia lên.
Vầng trán cao sáng sủa,
góc cạnh, hàng mi dày rất cong. An An muốn chạm vào lông mày của hắn, nhưng lại
do dự, trong lòng cố kìm nén, không dám chạm vào. Cuốicùng, cô chầm chậm lướt
nhẹ như phác họa lên đường cong đó, chiếc mũi thẳng, lại còn đôi môi hấp dẫn,
lúc nào cũng hồng hào tươi tắn, bàn tay như ngẩn ngơ đặt lên khóe môi hắn.
Không gian yên tĩnh, đột
nhiên Tiểu Vũ khẽ động đậy, đôi môi mềm mại, ấm áp ấy chạm vào đầu ngón tay
khiến cô giật mình, vội nhìn vào mắt hắn, may quá, chưa tỉnh.
An An sợ hết hồn vội rụt
tay lại, nghĩ rằng hắn đã tỉnh, cậu nhóc này có phải cố ý là không, cô cảnh
giác nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nhưng nó đang nhắm chặt, một cách bình yên.
Hít một hơi thật sâu, cô
quyết định không nghĩ ngợi nữa nếu không đêm nay lại mất ngủ, An An quay người
nhìn ra cửa sổ, đúng lúc cơn gió thổi qua khiến xung quanh mù mịt.
Mong rằng giấc mơ này mãi
mãi không bao giờ kết thúc, hắn có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay cô lướt
trên khuôn mặt mình. Chạm vào chân mày, khuôn mặt, mũi và cả miệng, chỉ nhẹ
nhàng lướt qua, mặc dù không hề chạm vào, nhưng bằng sự nhạy cảm của mình, hắn
nhận thấy được điều đó, nó tác động vào khả năng xúc giác của hắn.
Cô thích hắn, mặc dù
ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận, ngoan cố lấy cách xưng hô chị chị em em
ra để phủnhận, nhưng Tiểu Vũ biết, mình không hề nhìn sai, An An đã thích hắn
rồi.
Từ nhận thức đi đến khẳng
định, sinh nhật hai mươi hai tuổi năm nay hắn đã đợi được cô gái dịu dàng của
lòng mình, cuối cùng Vũ Minh cũng cảm nhận được sự ngọt ngào của hạnh phúc.
Làm sao hắn có thể buông
tay được, từ lâu đã không thể rồi, sự dịu dàng lương thiện của cô khiến hắn cam
tâm tình nguyện, cho dù gặp phải rất nhiều sự phản đối, nhưng mặc kệ tất cả, Vũ
Minh chỉ muốn nắm giữ sự ấm áp không dễ tiếp cận kia thôi.
Đừng nói tôi phải buông
tay, hãy để tôi độc đoán một chút, trái tim hắn cứ thầm cầu xin như thế, không
bao giờ cho phép cô rời xa.
Mùa hè trôi theo ngày hôm
đó, trái tim cô cũng chầm chậm có sự biến chuyển.
Cô ngây thơ cho rằng mối
quan hệ giữa hai người họ vẫn không có gì thay đổi, tất cả đều thuận theo trái
tim. Cô và Minh Minh mỗi tháng gặp nhau vài lần. Công việc của anh gần ây gặp
phải một số trục trặc, lúc nói chuyện điện thoại có thể nghe thấy rõ ràng sự
cáu kỉnh mệt mỏi, An An rất lo lắng, muốn được ở bên cạnh an ủi anh.
Hôm nay, Minh Minh trở
về.
Cô thu dọn xong đồ đạc,
ra khỏi công ty, ngước mắt nhìn thấy bóng tối đã giăng xuống, đèn đường bắt đầu
sáng trưng.
Minh Minh nói tan làm sẽ
gọi điện cho cô, lên kế hoạch cho buổi tối nay. Đúng lúc đó tiếng chuông điện
thoại vang lên. Vừa bắt máy đã nghe anh nói: “Tới chỗ Binh Binh nhé”. Xem ra
tối nay lại có hoạt động gì đây, cô bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến quán
karaoke của Binh Binh. Bước vào cửa, trong quán tối mờ, không có bóng dáng ai
cả. Cô đi tới một trong những cánh cửa khép hờ ở tầng dưới, họ đang ngồi ở đó.
Minh Minh gầy đi nhiều,
An An có chút xót xa đi tới ngồi xuống ngay cạnh anh. Minh Minh phát hiện ra cô
hôm nay có trang điểm, khẽ cười gật đầu: “May là không mặc đồng phục”.
Cô ngờ vực nhìn anh, “Hôm
nay chúng ta đi đến quán Caribbean”, anh giải thích. Binh Binh cười trêu, khua
bàn tay đang cầm thuốc lên: “Vừa rồi Minh Minh còn nói sẽ đưa em về thay quần
áo”.
Cô cười cười, quay sang
Binh Binh hỏi thăm: “Gần đây sao rồi? Quán làm ăn thế nào?”.
Binh Binh lắc đầu cười
trách cô: “Cũng tàm tạm, em không chịu dẫn bạn bè em tới đó”.
“Lần tước em có tới với
mấy cô bạn đó thôi, họ không trở lại nữa hả?”, cô nói vẻ áy náy. Mấy cô nàng
trong công ty đều đến hát ở những nơi nổi tiếng như Milo Star, còn quán nhỏ thế
này thường thì chỉ khi có tụ tập mới đến. An An cũng chẳng còn cách nào khác.
“Có đến đây một, hai lần
gì đó.” Binh Binh biết cô cũng có ý giúp đỡ nên không nói thêm gì nữa. Minh
Minh sát lại gần chạm mũi vào cổ cô. “Anh lại gầy đi rồi”, bàn tay cô vuốt lên
đuôi tóc của anh, mái tóc vẫn rất dày, không giống mái tóc mỏng mượt của hắn.
Cô khẽ run lên, sao có thể lấy hai người họ ra so sánh với nhau chứ. Cố mỉm
cười, An An kề sát vào mặt Minh Minh, tìm kiếm hơi ấm từ anh để xua tan những ý
nghĩ đang xuất hiện trong đầu.
Binh Binh nhìn hai người,
cười bỏ ra ngoài, tiện tay đóng cánh cửa lại.
Minh Minh ôm lấy cô, đặt
một nụ hôn lên đôi môi kia. “ừm...”, mùi hương quen thuộc biết bao nhiêu, đây
mới chính là hạnh phúc thuộc về cô, duy nhất của cô. Khẽ nhếch đôi môi đón nhận
cuộc xâm lăng này, vừa cuồng nhiệt, vừa phóng túng, nó khiến An An nghẹt thở,
cuối cùng không kìm được bật ra những tiếng rên, rất khẽ nhưng lại càng kích
thích Minh Minh, bàn