Sự Cám Dỗ Cuối Cùng

Sự Cám Dỗ Cuối Cùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326523

Bình chọn: 7.00/10/652 lượt.

e cảnh sát đã đi xa, ông vẫn quay người, dán mặt vào tấm kính dõi theo anh. Ánh mắt ông không còn vẻ ung dung mà chỉ còn lại nét bi thương trong giờ phút biệt ly và nỗi nhớ của người cha đối với con trai mình. Ánh mắt ấy đã xóa nhòa nỗi oán hận trong lòng Trịnh Vĩ.

Trịnh Vĩ quyết định kháng án nhưng luật sư của Lâm Cận nói với anh: “Lâm tiên sinh không muốn kháng án nữa. Kết cục này tốt cho mọi người. Ông ấy chết rồi, sẽ có người mừng rỡ, có người yên tâm, có người an lòng...”

Anh nói: “Phiền anh chuyển lời đến ông ấy. Nếu ông ấy chết, cũng sẽ có người đau buồn.”

Ngày hôm sau, luật sư gọi điện thông báo Lâm Cận đã đồng ý kháng án. Luật sư mang đến cho anh toàn bộ hồ sơ của phiên sơ thẩm, trong đó có trần thuật chi tiết toàn bộ quá trình nạn nhân qua đời.

Thì ra hôm ấy Lâm Cận cùng hai người đàn ông bình thường hay giúp ông giải quyết những chuyện phiền phức đến nhà phóng viên Giản Mặc. Thực tế, ông không hề có ý định hại chết đối phương nên mới đích thân đến đó. Ông chỉ muốn biết tại sao Giản Mặc theo dõi mình, rốt cuộc tay phóng viên này đã biết được những bí mật gì?

Nghe Giản Mặc nói theo dõi mình theo chỉ thị của tổng biên tập nhằm mục đích moi tin nội bộ, gây tiếng vang cho tạp chí, Lâm Cận liền đề nghị cho đối phương một khoản tiền lớn, đổi lấy tập ảnh. Ông cũng yêu cầu Giản Mặc giữ bí mật chuyện này, không nói với bất kỳ người nào, đặc biệt là giới truyền thông.

Sau khi cân nhắc, Giản Mặc đã giao máy ảnh và USB cho ông. Là một thương nhân cáo già trên thương trường, Lâm Cận không tin Giản Mặc đưa toàn bộ tài liệu. Vì vậy ông cố ý nói những câu uy hiếp, còn cầm ảnh chụp gia đình đối phương xem một lúc lâu. Ông hy vọng Giản Mặc lo lắng cho người nhà mà không làm chuyện dại dột.

Trước những lời uy hiếp của Lâm Cận, Giản Mặc thật sự sợ hãi. Ông liên tục nhìn đồng hồ treo tường, lo con gái đi học về sẽ gặp bất trắc. Sắp đến giờ tan học, ông càng tỏ ra bất an. Khi kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, ông ra sức vùng vẫy, thoát khỏi bàn tay kìm kẹp của đối phương, lao ra ban công gọi tên con gái.

Người đi cùng Lâm Cận sợ kinh động đến hàng xóm ở tầng dưới nên lôi ông vào nhà. Ai ngờ Giản Mặc không biết lấy đâu ra sức mạnh kinh hồn, khiến họ không giữ nổi. Thế là chẳng may ông rơi từ ban công xuống. Họ muốn cứu nhưng không còn kịp nữa, bi kịch đã xảy ra.

Sau đó Lâm Cận cho hai người đàn ông kia một khoản tiền lớn để họ nhận hết tội về mình, che giấu nguyên nhân thật sự về cái chết của Giản Mặc.

Còn về vụ tai nạn giao thông, đúng là Lâm Cận có một chiếc ô tô giống với chiếc đã đâm mẹ con Giản Tiệp. Tuy nhiên luật sư của ông đã tìm ra bằng chứng, hôm xảy ra vụ tai nạn, ông có buổi tụ họp với lãnh đạo cấp cao của công ty. Nói cách khác, Lâm Cận có chứng cứ ngoại phạm.

Như vậy luật sư hoàn toàn có thể giúp ông thoát khỏi tội danh ở phiên tòa sơ thẩm. Hơn nữa, với địa vị và khả năng kinh tế của Lâm Cận, ông không thiếu cách thoát khỏi chốn lao tù. Nhưng ông lại nói với luật sư, không cần giúp ông biện hộ, ông sẽ chủ động nhận tội. Ông hy vọng vụ án nhanh chóng kết thúc để khỏi quấy nhiễu cuộc sống yên bình của người khác.

Năm năm trôi qua, Trịnh Vĩ không nhớ mình ở ngoài trại giam số Hai bao nhiêu lần. Anh biết Lâm Cận muốn gặp mình, nhưng anh chưa một lần đặt chân vào bên trong. Cũng chẳng phải anh không muốn gặp ông, nói đúng hơn là anh không dám gặp.

Đi vào bệnh viện của trại giam số Hai, Trịnh Vĩ nhanh chóng nhìn thấy Lâm Cận ở ngoài phòng phẫu thuật. Ông gầy hơn trong ảnh nhiều, mái tóc bạc trắng đẫm mồ hôi, bết vào trán. Nỗi đau đớn khiến gương mặt ông méo mó, biến dạng, ánh mắt không chút sinh khí, trên khóe miệng vẫn còn vệt máu. Trịnh Vĩ gần như không tin bệnh nhân trước mặt là Lâm Cận, người đàn ông phong độ ngày nào.

Diệp Chính Thần lên tiếng: “Đáng lẽ phải vào phòng mổ từ mười phút trước nhưng ông ấy kiên quyết đợi anh. Ông ấy có lời muốn nói với anh.”

Trịnh Vĩ gật đầu, bước đến bên Lâm Cận một cách khó nhọc. Ông giơ bàn tay dính máu về phía anh. Nỗi bi thương như bão lũ trào dâng trong lồng ngực, khiến anh nghẹt thở. Anh liền nắm lấy bàn tay già nua, yếu ớt, ngồi xuống, nói nhỏ: “Ông vào đi... Tôi ở đây đợi ông.”

“Bố...”

“Có chuyện gì đợi ông ra ngoài rồi nói sau.”

“Không...” Lâm Cận nắm chặt tay anh, thở dốc. “Nếu bố chết, con nhất định phải chăm sóc cho mẹ con... và cả con nữa.”

Cảm giác ngạt thở ngày càng dữ dội, Trịnh Vĩ dùng toàn bộ sức lực nắm lấy bàn tay giá lạnh của ông. “Vâng.”

Lâm Cận từ từ buông tay. Cô y tá đẩy ông vào phòng phẫu thuật. Trước khi cánh cửa khép lại, ông còn cố gắng nhổm đầu nhìn anh.

Trịnh Vĩ ngước nhìn bầu trời, đầu óc trống rỗng. Lâm Cận đã lựa chọn nhà tù để sống nốt quãng đời còn lại nhưng anh chưa một lần đến thăm ông. Ban đầu, khi biết sự thật từ mẹ, anh rất hận ông, hận ông vì vinh hoa phú quý mà bỏ rơi mẹ con anh, hận ông ích kỷ muốn giành lại thứ đã không thuộc về mình, hại chết người vô tội, còn làm liên lụy đến mẹ anh, khiến anh từ “con trai của Trịnh Diệu Khang” biến thành con hoang. Lúc bấy giờ, anh căm hận đến mức chỉ mong ông chết đi, mong mọi t


pacman, rainbows, and roller s