
. Mẹ cháu trước kia làm y tá ạ!"
"Quân nhân ư?" Bà Giản nhìn con gái rồi quay sang Trịnh Vĩ. "Tôi có thể hỏi... bố mẹ cậu tên là gì không?"
"Mẹ..." Giản Nhu vừa định lên tiếng, Trịnh Vĩ đã trịnh trọng đáp: "Bố cháu tên Trịnh Diệu Khang, mẹ cháu..."
Trịnh Vĩ còn chưa nói hết câu, sắc mặt bà Giản đã tái nhợt. Giản Tiệp tròn mắt. "Trịnh Diệu Khang? Bố anh là... Trịnh Diệu Khang ư?"
"Dừng xe!" Bà Giản hét lớn.
Chiếc xe lập tức đừng lại bên lề đường cao tốc sân bay. Bà Giản mở cửa, xuống xe, sự kinh ngạc và phẫn nộ khiến toàn thân bà run run. Giản Nhu vội kéo tay bà. "Mẹ hãy nghe con giải thích..."
"Giải thích gì? Con đừng nói với mẹ rằng con biết cậu ta là ai!"
"Con..."
Giản Tiệp ngồi bất động, tay sờ lên chân phải của mình như muốn nhắc nhở Giản Nhu, bố mẹ ruột của Trịnh Vĩ đã gây ra những chuyện gì với gia đình chúng ta.
Thấy Trịnh Vĩ định lên tiếng, Giản Nhu liền ngăn anh lại. Cô nắm chặt bàn tay gầy guộc của mẹ. "Mẹ, chẳng phải mẹ nói, bất kể con thích người đàn ông thế nào, mẹ cũng không phản đối sao? Người con yêu là anh ấy. Dù bố mẹ anh ấy gây ra chuyện gì, con vẫn thích anh ấy, chỉ muốn ở bên anh ấy mà thôi."
"Bốp!" Bà Giản vung tay tát mạnh vào mặt con gái, khiến giấc mộng đẹp của cô tan vỡ ngay tức thì. Đúng thế cô thật ngốc nghếch, ngốc đến mức cho rằng mẹ cô có thể bỏ qua thù hận vì hạnh phúc của cô. Hóa ra điều đó là không thể.
Bỏ qua nỗi tuyệt vọng của con gái, bà Giản nắm lấy cổ tay Giản Nhu, kéo cô đi về phía trước. "Con mau theo mẹ về nhà! Cho dù đàn ông trong thiên hạ chết hết, mẹ cũng không cho phép con đến với cậu ta!"
"Mẹ đừng như vậy mà, có gì chúng ta từ từ nói. Ở đây không phải là Canada, đi bộ trên đường cao tốc rất nguy hiểm." Giản Nhu định kéo mẹ lại nhưng bà Giản không biết lấy đâu ra sức lực, cứ đi phăm phăm.
Trịnh Vĩ nhanh chóng xuống xe, đuổi theo hai mẹ con cô. "Bác gái!"
"Đừng gọi tôi là bác gái! Ai là bác gái của cậu?" Bà Giản cất cao giọng. "Tránh ra! Tôi đang dạy dỗ con gái, không đến lượt cậu can thiệp."
Nói rồi, bà quay đẩu về phía Giản Tiệp vẫn còn ngồi trên ô tô. "Tiểu Tiệp! Con còn ở đó làm gì! Mau xuống xe, chúng ta quay về Canada!"
Giản Tiệp thở dài, xuống xe, tập tễnh đi lấy hành lý. Ngọn gió thổi qua mang theo khí nóng, khiến tâm trạng vốn rối bời của con người càng trở nên bực bội. Một chiếc xe thể thao lao tới, tài xế hạ cửa kính, mắng chửi: "Muốn chết à? Một lũ điên!" rồi phóng vụt đi.
Giản Nhu đưa mắt ra hiệu cho Trịnh Vĩ đừng nhúng tay vào nhưng anh cứ đứng chắn trước mặt mẹ Giản Nhu, không cho bà tiến lên một bước.
"Bác gái, đây là đường cao tốc, không có taxi, cũng rất khó bắt được xe. Bác định đi bộ về sân bay hay sao? Thời tiết nóng bức như vậy, bác không lo cho bản thân thì cũng nên nghĩ tới con gái chứ!" Vừa nói anh vừa đưa mắt về phía Giản Tiệp đang kéo hành lý một cách khó nhọc.
"Đúng đấy mẹ... Tiểu Tiệp..."
Giản Nhu còn chưa nói hết câu, Giản Tiệp đã lạnh lùng ngắt lời: "Đừng có lôi cái chân của em ra, em có thể đi lại bình thường!"
Giản Nhu như bị tạt một gáo nước lạnh, thẫn thờ nhìn em gái. Thời khắc này, Giản Tiệp đột nhiên trở nên vô cùng xa lạ. Cô luôn tưởng rằng mình đã cho Giản Tiệp được hưởng nền giáo dục, điều kiện chữa trị và môi trường sống tốt nhất, khiến thế giới của em gái khôi phục ánh sáng rực rỡ. Hóa ra cô đã nhầm, nỗi oán hận và cảm giác thất bại chất chứa trong lòng Giản Tiệp vẫn không hề thuyên giảm. Thứ mà em gái chữa khỏi chỉ là một bên chân mà thôi.
Nhìn gương mặt tái nhợt với một bên má sưng đỏ của Giản Nhu, ánh mắt Trịnh Vĩ tối sầm. Anh cố kìm nén tâm trạng, cất giọng điềm tĩnh: "Bác gái, bất kể đời trước có mối thù hận sâu đến mức nào, bất kể bố mẹ cháu đã làm sai chuyện gì, cháu và Giản Nhu đã yêu nhau mười lăm năm, cháu cũng đợi cô ấy từng ấy năm. Cháu không trông mong bác chấp nhận cháu. Cháu chỉ hy vọng bác cho cháu mười lăm phút, chúng ta bình tĩnh nói chuyện. Nếu cháu nói xong mà bác vẫn không thể chấp nhận, cháu sẽ từ bỏ, không bao giờ vọng tưởng nữa."
"Trịnh Vĩ!" Giản Nhu liền ngắt lời anh. Cô biết rõ tính mẹ, đừng nói là mười lăm phút, dù là mười lăm năm cũng chưa chắc đã hóa giải được nỗi thù hận trong lòng bà. Anh đưa ra cam kết này, nhỡ mẹ cô vẫn kiên quyết phản đối thì hai người không còn đường lùi.
"Cậu chỉ cần mười lăm phút thật sao?" Dù hỏi vậy nhưng ánh mắt bà Giản vẫn hết sức kiên định, không hề có ý nhượng bộ.
"Vâng ạ!"
Bà dõi theo dòng xe vùn vụt trên đường rồi quay sang con gái nhỏ rồi cất tiếng: "Được, tôi cho cậu mười lăm phút." Nói xong, bà buông tay Giản Nhu.
"Có đau không em?" Trịnh Vĩ nhẹ nhàng chạm vào bên má hơi sưng của cô.
Giản Nhu lắc đầu, sốt ruột hỏi: "Sao anh lại đưa ra đề nghị vừa rồi? Anh không hiểu tính mẹ em. Bà rất cố chấp, một khi đã quyết định thì khó thay đổi. Dù khiến người chết nói chuyện trong mười lăm phút, anh cũng không thể thuyết phục mẹ. Nhỡ mẹ cứ phản đối chúng ta thì sao? Anh sẽ từ bỏ thật à?"
Trịnh Vĩ mỉm cười, xoa đầu cô: "Anh có thể thuyết phục mẹ em hay không, quan trọng là ở chỗ em có quyết tâm ở bên anh hay không."
Giản Nhu ngập ngừng: "Như