Sự Cám Dỗ Cuối Cùng

Sự Cám Dỗ Cuối Cùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327271

Bình chọn: 8.5.00/10/727 lượt.

bào mòn, sẽ không còn tỏa sáng, trở thành có cũng được mà không cũng chẳng sao, tới lúc đó, nó sẽ yếu ớt đến mức chỉ cần một đòn là tan vỡ. Cảm thấy những lời này sẽ phá hỏng bầu không khí nên cô quyết định không thốt ra miệng.

Khoảng thời gian sau đó, Trịnh Vĩ kể cho Giản Nhu nghe câu chuyện tình của Diệp Chính Thần và cô gái tên Bạc Băng. Mối tình ngọt ngào mà trắc trở nhưng vô cùng kiên định của họ khiến Giản Nhu không khỏi cảm khái. Khi nghe đến tình tiết chồng chưa cưới của Bạc Băng bị bắt, cô bất giác nhủ thầm: Ôi, bị bắt đúng lúc thế!

Chợt nhớ tới đơn vị công tác của người nào đó, cô hỏi thăm dò: “Chồng chưa cưới của cô ấy… không phải bị anh bắt đấy chứ?”

“Không phải là bắt.” Trịnh Vĩ đính chính. “Anh chỉ mời anh ta về hợp tác điều tra thôi.”

“Anh… anh còn có thể thâm hiểm hơn không?”

Trịnh Vĩ cười cười. “Có thể!”

Giản Nhu hết nói nổi. Trước sự thẳng thắn của anh, cô thật sự tâm phục khẩu phục.

Trịnh Vĩ tiếp tục: “Có điều, không phải ai cũng đáng để anh dùng thủ đoạn ngầm.”

“Diệp Chính Thần đáng sao?”

“Ừ! Còn một người nữa, là em.”

Câu này của Trưởng phòng Trịnh chứa đựng hàm ý phong phú, nghe thì có vẻ ngọt ngào nhưng ngẫm nghĩ kĩ, sống lưng Giản Nhu lạnh buốt.

***

Quãng thời gian vui vẻ bao giờ cũng ngắn ngủi. Rõ ràng vẫn còn nhiều đề tài chưa nói xong nhưng máy bay đã hạ cánh. Giản Nhu đi theo dòng người ra ngoài. Cô định quay đầu tìm kiếm hình bóng Trịnh Vĩ thì một bàn tay lớn ấm áp chợt nắm lấy tay cô. Giản Nhu nhoẻn miệng cười, đi sát vào anh.

“Em có lạnh không?” Anh hỏi.

“Không! Áo khoác rất ấm.” Tay anh còn ấm hơn. Để tránh gây sự chú ý, Giản Nhu đeo cặp kính râm lớn, che hết nửa khuôn mặt.

Hai người đợi lấy hành lý. Diệp Chính Thần ở bên ngoài sốt ruột gọi điện lần thứ hai: “Bao giờ anh mới ra ngoài?”

Trịnh Vĩ điềm nhiên đáp: “Kiểu gì cũng kịp dự lễ cưới của chú.”

“Hai người chắc chắn đang đợi lấy hành lý chứ không phải tìm chỗ vắng làm chuyện gì đó đấy chứ?”

“Ừ.”

Đến khi hành khách rời đi gần hết, họ mới nhìn thấy chiếc va li màu hồng bắt mắt của Giản Nhu trên băng chuyền. Hai người liền lấy hành lý, đi ra ngoài cửa. Mặc dù bên ngoài có không ít người nhưng Giản Nhu vẫn nhanh chóng nhận ra Diệp Chính Thần giữa đám đông. Nhiều năm không gặp, Diệp Chính Thần đã thay đổi so với hình ảnh trong ký ức của cô. Vẻ ôn hòa của thời thanh niên đã bị năm tháng bào mòn. Bây giờ, từ người anh ta toát ra vẻ trầm tĩnh, cứng rắn và bá đạo đặc trưng của một người lính, nhưng vẫn hết sức đẹp trai.

Giản Nhu cảm thấy nếu năm tháng cũng có giới tính thì chắc chắn là phụ nữ. Nếu không, tại sao năm tháng lại luôn nghiêng về phía đàn ông? Phụ nữ luôn bị năm tháng bào mòn sắc đẹp, còn đàn ông thì ngày càng cuốn hút. Diệp Chính Thần hay Trịnh Vĩ đều như vậy.

Người nào đó ở bên cạnh bất mãn huých Giản Nhu một cái. “Em nhìn gì mà kĩ thế! Người ta ngày kia lấy vợ rồi.”

“Anh thử hỏi xem anh ấy có thể ly hôn lần nữa không? Em không bận tâm chuyện anh ấy cưới lần thứ ba…”

Thấy vẻ mặt “chỉ hận gặp nhau quá muộn màng” của cô, Trịnh Vĩ nghiến răng: “Em bị nghiện làm người thứ ba hay cảm thấy người đàn ông của cô gái khác mới có sức hấp dẫn?”

“À… Em cảm thấy…” Giản Nhu nháy mắt tinh nghịch. “Biệt thự vẫn có sức hấp dẫn hơn.”

“Em nói lại xem nào!” Trịnh Vĩ xắn tay áo như thể chuẩn bị trừng phạt cô trước mặt thiên hạ.

Giản Nhu lập tức trả lời bằng giọng nói vô cùng kiên định: “Anh là người có sức hút nhất!”

Diệp Chính Thần ở bên cạnh hoàn toàn bị lãng quên. Anh ta thề lần sau tuyệt đối không lặn lội từ Nam Châu đến tận Thành Đô để đón người anh em trọng sắc khinh bạn này, tuyệt đối không để bà xã đáng yêu một mình ở khách sạn chuẩn bị cơm nước cho bọn họ

Chương 13: Đám cưới

Đến khi trời tối, Diệp Chính thần mới đưa Trịnh Vĩ và Giản Nhu tới một khách sạn miễn cưỡng được coi là ba sao ở thành phố Nam Châu. Khách sạn sáng trưng nhưng không một bóng người. Ở đại sảnh rộng lớn chỉ có một bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn. Các món Tứ Xuyên đủ màu sắc rực rỡ tỏa mùi hương nồng đậm hấp dẫn.

Mắt Giản Nhu sáng lên. "Món gà cay trông ngon quá!"

"Vậy sao? Thế thì chị hãy ăn nhiều một chút!". Một giọng nói dịu dàng từ phía sau truyền tới. Giản Nhu quay đầu, liền nhìn thấy một cô gái xinh xắn bê bát mì cay bốc khói nghi ngút đi tới.

Giản Nhu chưa bao giờ thấy gương mặt có nụ cười dễ thương đến thế. Đó là nụ cười thỏa mãn và vui vẻ xuất phát từ nội tâm, là niềm hạnh phúc mà không ai có thể đóng kịch.

Vừa ngồi xuống bàn ăn, cô liền nếm thử món gà cay mà cô thèm nhỏ dãi. Mùi vị đúng là rất tuyệt. Bây giờ Giản Nhu mới hiểu tại sao Diệp Chính Thần sống chết đòi cướp "vị hôn thê" của người ta. Có những mùi vị chưa từng nếm thử thì không sao, một khi thưởng thức rất dễ bị nghiện, sẽ khó dứt bỏ. Mỹ vị cũng vậy, mà mỹ nhân hay tình yêu cũng thế.

Vừa ăn vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc mọi người đã trở nên thân thiết. Nhìn Tham mưu trưởng Diệp nhà người ta được ăn cá, ăn thịt, cả mì cay thơm phức, lại nghĩ đến "kim chủ" hào phóng nhà mình chỉ được chén rau xanh, Giản Nhu thấy rất áy náy. Lương tâm trỗi dậy, cô liền kéo tay


Insane