
quản gia tiếp tục xuất hiện trưng bày cái mặt như cúc hoa của lão ra, thật không đẹp mắt.
"Nói." Tịch Nhan rất ngắn gọn cau mày.
"Cô bé kia không có cảm giác tốt lắm về âm nhạc, cậu có thể hay không làm mẫu cho cô bé một chút." Lão quản gia cười hắc hắc, tiểu tử trước mặt này là thiên tài trình diễn Violin, chỉ là không biết tại sao chỉ chơi có hơn một trăm năm về sau bất chợt lại không chơi nữa.
Nhưng mà hắn còn nhớ rõ lúc đầu mình mới nghe được tiếng đàn của tên Tiểu Tịch nhỏ mọn, lại muốn đổi 500 năm tuổi thọ để đi yêu đương với một con linh xảo Miêu Đầu Ưng đáng yêu. . . . . . Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh a.
Nói tóm lại, Tịch Nhan chơi đàn Violin rất có ma lực , Lão Biên Bức mặc dù đã 3000 tuổi cũng có thể bị mê hoặc mất hết ý trí. Cho nên lần này lão quản gia muốn ra đòn sát thủ, khiến Tịch Nhan kéo một khúc Violin cho cô bé kia nghe, hắn không tin, nghe xong Tịch Nhan kéo Violin, cô bé kia còn có thể kéo ra nhạc khúc khó nghe như hiện tại vậy .
"Thù lao?" Tịch Nhan rất ngắn gọn thể hiện thái độ, trong lòng lại có một loại cảm giác quái dị, không khỏi nhớ tới một đêm với loại ngũ âm không hoàn hảo của cô bé kia cũng không theo đúng ngũ âm của âm nhạc thế nhưng lại khiến cho hắn ngủ rất thoải mái.
Lão quản gia cười hắc hắc: "Cậu suy nghĩ một chút đem một đống bột mì cầm lên như đang nâng niu một cây đàn violin, phối hợp với dao pháp lưu loát như cầm cung, giống như một nghệ sỹ đang biểu diễn đàn violin, tiết tấu âm nhạc tràn đầy tình cảm, loại mì được làm ra bằng cách ấy nhất định là loại mì ăn ngon nhất trên thế gian. Đến lúc đó cho cậu ăn phần thứ nhất."
Tịch Nhan nhún vai một cái: "Đồng ý."
Dưới ánh trăng lành lạnh, mỹ nam ra sân.
Violin đến tay của hắn, như bị làm ma pháp, phát ra thanh âm đầu độc lòng người.
Abe nằm trên mặt đất làm chống đẩy, nghe âm nhạc này, nghĩ tới mình đã từng được ăn gà nướng ngon nhất, này cánh gà hương cay, này hương vị của sự hưng phấn , mùi thơm xông vào mũi này , nước miếng không nhịn được chảy ra trong suốt . . . . . .
Lão quản gia tâm trí cũng có chút mơ hồ, không ngừng tự nói với mình hãy trấn tĩnh lại, trong đầu đã hiện lên cảnh một đêm xuân hoa đua nở, ở trước một mảnh vườn hoa Dạ Lai Hương, mình cùng một con mèo nhỏ đầu ưng nói chuyện phiếm nói chuyện phiếm, thật chỉ đơn thuần là nói chuyện phiếm.
Bảo Nhi giống như nhớ lại hồi còn nhỏ, mình và mẹ cùng nhau ở trong hoa viên trồng toàn hoa hướng dương, cô vui sướng chạy nhảy ở trong sân, đào con giun, dưới ánh mặt trời đầu đầy mồ hôi, mẹ dịu dàng lau mồ hôi cho cô, lúc cha tan việc trở về cô đụng ngã cha, đem hai bàn tay dính đầy bùn đất lau lên y phục của cha, nhưng người cũng không hề tức giận, vui vẻ bế cô lên, xoay vòng vòng ở trong hoa viên, mẹ mỉm cười nhìn bọn họ đùa giỡn, giờ phút này trên mặt Bảo Nhi lộ ra vẻ thỏa mãn biểu tình rất ngu ngốc, nụ cười của cô thật trong trẻo, ngây ngô.
Tịch Nhan tiếp tục kéo Violin, không lời nào có thể tả được sự tuấn mỹ của hắn dưới ánh trăng, không giống thiếu niên phàm trần, có chút gì đó rất tịch mịch, rất vắng vẻ.
Hắn không nhìn ba người trước mặt, chỉ là đắm chìm trong âm nhạc của mình.
Nhạc khúc có thể làm rung động người khác, đầu tiên là phải làm rung động chính mình.
Tịch Nhan không muốn trầm mê ở bên trong thế giới âm nhạc này, hắn thật lâu không có chơi đàn, hắn không muốn nhớ lại những gì mình đã trải qua.
Thế nhưng điều đầu tiên hắn nghĩ đến lại là cái đêm đó, hắn thật sự có cảm giác ấm áp lan tỏa trong trái tim.
. . . . . .
Một khúc nhạc này vừa kết thúc, Tịch Nhan liền rời đi.
Để lại ba người thật lâu mới phục hồi tinh thần.
Bảo Nhi cảm thấy thật là khổ sở, khi vừa nghe thấy tiếng nhạc, nghĩ đến cảnh tượng khi còn bé mới vừa rồi mình nhìn thấy giống như là thật vậy, nhưng khi âm nhạc ngừng, cô lại trở về thực tế.
Những ngày sau đó Bảo Nhi tựa hồ an tĩnh hơn, không còn nhảy nhót như thường ngày, cô yên lặng tập kéo violin suốt mấy giờ liền không nghỉ. Cô muốn tìm về cảm giác đó cho dù chỉ là trở lại trong nháy mắt, vì cô giống như một đứa trẻ lạc đường, cô rất nhớ mẹ, nhớ tới người cha trước kia của cô.
Lão quản gia vô cùng cao hứng.
Chỉ là nhìn cái cô bé này hàng ngày vẫn hay chạy loạn lên chợt an tĩnh lại, ngay cả lúc luyện tập kỹ thuật cắt rau khuôn mặt cũng trầm trầm mất đi khí thế cường đại, khiến cho con dơi già như hắn cũng cảm thấy hoảng hốt.
"Không phải là mình yêu cầu quá nhiều chứ?" Lão quản gia nhìn bóng lưng Bảo Nhi không nhịn được kiểm điểm mình.
Nhưng là muốn được thưởng thức sợi mì dài ngắn dày mỏng đều tăm tắp, góc cạnh rõ ràng giống như lá liễu, bên ngoài mềm mại nhưng vẫn có độ dai, mềm mà không dính. . . . . . Khí tiết của lão quản gia bốc hơi trong nháy mắt, thấy Bảo Nhi kéo Violin càng ngày càng tốt, nước miếng của hắn cũng càng ngày càng nhiều, một bước cuối cùng, một bước cuối cùng.
Người có thể làm ra thức ăn ngon, nhất định phải là một vị hết sức ưu nhã.
Phong cách ưu nhã này, nói dễ nghe gọi lễ nghi, nói khó nghe thì chính là giày vò.
Tỷ như trước mặt có một bánh bao, rõ ràng có thể cắn một cái, người ưu