
khách chỉ còn lại Tô Cầm cùng Đào Khánh Hoa.
"Khánh Hoa, ngày đó sẽ có rất nhiều bạn làm ăn tới dự, bảo Nhi ăn mặc tùy tiện như vậy mà xuất hiện trước mặt nhiều người thật không nên. Họ không nói chúng ta ngược đâĩ nó thì cũng nói chúng ta dạy dỗ không tốt. Em đã phải vất vả nhiều năm như thế nếu để cho người ta nghĩ oan. . . . . ." Nói tới đây tựa hồ rất kích động, ngực phập phồng phập phồng.
"Anh hãy sờ thử trái tim của em, em không thẹn với lòng mình." Sau đó đem tay của hắn dùng sức đặt tại trên ngực.
Hắn thuận thế xoa nắn , Đào Bảo Nhi lần nữa bị đá bay đến đảo Java đi. . . . . .
Đào Thi Thi gần đây tâm tình rất tốt, cô bề bộn nhiều việc, xuất viện cũng không đi tìm Đào Bảo Nhi.
Mẹ nói rồi, người giống như Đào Bảo Nhi, chỉ cần không để ý đến, để cho nó tự sanh tự diệt, tất cả đều không quan hệ tới mình, mục tiêu của mình là làm một danh viện, căn bản không cần thiết dây dưa cùng Đào Bảo Nhi.
Cô cũng nghĩ đến, buổi dạ tiệc mừng sinh nhật sẽ mời bạn học về nhà, mẹ có nói sẽ mời rất nhiều gia đình thượng lưu, anh Doãn Thiên chắc chắn cũng sẽ tới, cô muốn biểu hiện thật tốt hòa nhập vào với bọn họ, đem Đào bảo Nhi vĩnh viễn ném ra ngoài là được rồi.
Cho dù Đào Bảo Nhi hiện tại cũng có thay đổi, nhưng vậy thì thế nào, cha không thích nó, sẽ không đem nó giới thiệu cho bạn bè, mình Đào Thi Thi mới danh chánh ngôn thuận là đại tiểu thư Đào gia.
Sau khi tan học, cô và mẹ đi mua lễ phục, đây là bữa tiệc sinh nhật đầu tiên của cô, đến lúc đó nhất định phải kiến mọi người ngưỡng mộ.
Tô Cầm cũng là dồn hết sức, phải cố gắng đem mình trở thành phu nhân danh viện, thoát khỏi danh phận tiểu tam.
Hai mẹ con ngồi ở trong cửa hàng lễ phục lại trông như hai chị em, Tô Cầm rất biết bảo dưỡng, cũng có nhan sắc, cằm thật nhọn, con mắt to tròn, cũng đã lớn tuổi nhưng vẫn giữ được sắc đẹp. Mà Đào Thi Thi cũng rất giống mẹ, trên người lại toát ra sức sống tươi mới của tuổi trẻ, so với Tô Cầm có phần hoàn hảo hơn, cả hai đều rất chú ý chăm sóc bản thân.
Nhân viên phục vụ trong cửa hàng nhìn hai mẹ con mặc dù ăn mặc rất sang trọng, nhưng là chưa nhìn thấy bao giờ có lẽ là nhà giàu mới nổi, vì vậy các cô đều chọn những thứ đắt tiền nhất mang ra.
Thấy những bộ trang sức sáng lấp lánh, lập tức thu hút sự chú ý của hai mẹ con, phụ nữ thích hư vinh đều là như vậy, lại được nghe nhân viên phục vụ giới thiệu nào là kim cương thiên nhiên tinh khiết, nào là trang sức khảm kim cương. . . . càng nghe càng động lòng người.
Hai người có thể tưởng tượng trong buổi dạ tiệc, mình nhất định là tiêu điểm.
Quyết định mua bộ lễ phục đắt tiền nhất, có thể thấy mẹ kế của Bảo Nhi coi trọng bữa tiệc này như thế nào rồi, nhất định phải để lại ấn tượng tốt trong giới thượng lưu, và những nhân vật danh tiếng mà mình đã rất vất vả mới mời được.
Vốn là Tô Cầm muốn làm cả bữa đại tiệc chúc mừng sinh nhật con gái, nhưng là bị Đào Khánh hoa ngăn cản.
Đào Khánh Hoa rất cao hứng vì mình cũng đã có con trai, nhưng hắn vẫn còn có chút sĩ diện vì con trai ra đời ngay sau đám tang của vợ trước, có điểm không hay lắm, mọi người biết là một chuyện, nhưng là quang minh chánh đại mở tiệc mời lại là một chuyện khác, cho nên cũng chỉ làm một bữa tiệc nhỏ trong nhà.
Vì vậy nên bữa tiệc sinh nhật lần này của Đào Thi Thi cũng là bữa tiệc đầu tiên Tô Cầm lấy danh nghĩa phu nhân Đào gia tham gia đối ngoại, không thể không thận trọng.
Vì vậy nhà Lạc Bình An cũng nhận được thiếp mời.
Lạc gia tuyệt đối là người có tiền, vốn là nhà bọn họ sẽ không tham gia các hoạt động nhỏ như vậy, nhưng nghĩ đến con gái họ cũng học cùng trường với con trai mình, mà con trai mình lại có chút cô lập không giao lưu với bạn bè, nên mẹ Lạc Bình An cũng muốn mang hắn đi để cho hắn có thể giao lưu kết bạn.
Con trai gần đây ngày ngày quấn lấy mình đòi làm rất nhiều đồ ăn vặt, rõ ràng là đã bắt đầu yêu, hỏi hắn lại không chịu nói.
Lần trước mang về một cô bé, Lạc phu nhân vừa nhìn liền thích, cảm thấy cô bé này tươi sáng như ánh mặt trời, cử chỉ lễ phép, đối với trưởng bối cũng không gò bó, âm thầm kiêu ngạo với mắt nhìn người của con trai.
Chính là cô bé này lại không có cảm giác gì với tâm sự của con trai mình, lại còn tự cho mình là chị, khiến cho mình làm mẹ cũng nóng lòng, cũng sợ con trai tiếp xúc với bên ngoài quá ít, trong lòng cực đoan, cho nên muốn dẫn hắn đi tham dự để làm quen với bạn bè cùng trang lứa.
Lạc phu nhân mệnh lệnh xuống, Lạc Bình An không thể không đi.
Hắn không thích nơi đông người, hắn chỉ thích ở cùng một chỗ với đám cây cối của mình, dĩ nhiên Bảo Nhi là ngoại lệ, nhớ tới Bảo Nhi, Lạc Bình An đã cảm thấy rất vui vẻ, nếu như nhất định phải đi, nếu như có Bảo Nhi đi cùng, vậy hắn liền miễn cưỡng chịu đưngj cái bữa tiệc nhàm chán ấy cũng được.
Lạc Bình An là một chàng trai khó tính, ngoài mặt rất dễ dàng xấu hổ, trên thực tế làm việc rất quả quyết, có mục đích, nghĩ tới chuyện gì sẽ làm bằng được. Nếu không hàng ngày cũng sẽ không nhọc công mang thức ăn cho Bảo Nhi, mỗi ngày một chút khiến quan hệ của bọn họ ngày càng trở nên thân thiết hơn.
Lại quấ