
. . ."
Trên căn bản chỉ cần không vượt qua phạm vi năng lực của anh, Mục Phong cũng sẽ vô điều kiện nghe theo cô, anh vươn tay ngoắc, chuẩn bị nghe cô nói thật.
"Anh có biết em cảm tạ anh rất nhiều chuyện anh sa thải Giám đốc Lý không?"
Lấy được cam đoan của anh xong, cô mới trút hết cảm kích vô hạn và bái phục trong lòng dành cho anh.
"Hôm nay em mới biết anh ta có suy nghĩ không đàng hoàng với em, hơn nữa còn đánh cược với nhân viên nói nhất định sẽ chiếm được em!" Về phần cái gì trinh tiết, cô thực sự nói không nên lời.
"È hèm, anh biết rồi!”
Không nghĩ tới anh một chút cũng không bất ngờ, giống như đã sớm biết chuyện này.
"Anh biết?!"
Cô ngồi dậy, mở lớn mắt, không dám tin nhìn chằm chằm anh:"Tới hôm nay em mới biết, vậy anh biết khi nào?"
"Ngày hôm qua."
Anh nhún vai, nói tóm tắt lại sự việc cho cô nghe.
"Chính xác mà nói phải là tối hôm qua, lúc em đi dạo vườn hoa, bà ngoại có đưa cho anh báo cáo điều tra có liên quan đến cuộc sống riêng của Lý Văn Ký, nói rõ thanh danh không mấy tốt đẹp và ý đồ với em nên hôm nay anh mới có thể hẹn hắn nói chuyện."
"Thì ra là chuyện tối hôm qua hai người nói là giám đốc Lý!"
Đáp án một buổi tối lo lắng giờ phút này đã rõ ràng, cô không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm.
Oa ô ~~ bà ngoại cũng quá thần thông quảng đại, người không có ở"Mục thị Kim khống", nhưng với chuyện người của công ty rõ như lòng bàn tay, khó trách Mục Phong lại nói bà là lão thái bà tinh mắt, bây giờ nhìn lại thật đúng là. . . . . . Hoàn toàn chính xác.
"Nếu không em cho là chuyện gì?"
Anh thấy sơ hở trong lời nói của cô, khẽ nhíu mày, không để lại dấu vết hỏi.
"Đương nhiên là của chúng ta. . . . . ."
Bỗng nhiên lời anh nói có chứa nghi ngờ, cô im bặt lại, cố gắng nói lảng sang chuyện khác: "Chúng ta, chuyện trong công ty chúng ta!"
"Hả? Nói rõ ràng, có phải em đang hoài nghi cái gì hay không?"
Lý Văn Ký cũng coi như chuyện trong công ty, cô rõ ràng không phải ý đó.
"Không có!"
Cô trả lời rất nhanh, nhanh đến làm cho người ta sinh nghi.
"Giang Mạnh Phi!"
Anh ngẩng người lên đang định hỏi rõ ràng, nhưng khóe mắt thấy cô chân của đã lẳng lặng duỗi xuống giường, cặp mắt anh tuấn nhíu lại, trực giác đưa tay chiếm lấy thân thể làm bừa của cô, chính xác, nhanh chóng, mạnh mẽ đè cô xuống dưới.
"Nếu không có sao lại muốn chuồn? Tốt nhất em nói rõ cho anh, rốt cuộc cho là tối hôm qua bà ngoại nói chuyện gì với anh?"
Anh sai lầm rồi, tưởng rằng tính tình cô ngây thơ thẳng thắn, nhưng cho đến tối hôm qua mới phát hiện căn bản không phải như vậy.
Thật ra cô là một tổng thể vô cùng mâu thuẫn.
Có lúc cô ngây thơ thẳng thắn như một đứa bé thích đấu đá lung tung, có lúc cũng sẽ tự tìm phiền não mà suy nghĩ lung tung, lạ kỳ là mỗi một mặt anh đều thích, mặc dù có lúc cô sẽ nghĩ đâu đâu khiến anh chỉ muốn đánh mông cô mà thôi.
Thật ra mà nói cũng không có gì quan trọng, khi đầu óc cô lên men xong sẽ khiến anh phát điên lên, ví dụ như chuyện bà ngoại nói muốn giới thiệu cho anh quen một cô gái mới.
Sau lại chứng minh cô gái kia thật ra thì chính là cô, nhưng cô đã ở trong đầu đem vấn đề phát triển đến vô cùng lớn, còn chưa có xảy ra chuyền gì đã hù chết mình, cực kì vớ vẩn, cho nên anh mới có lý do hoài nghi cô nghĩ sai lệch về chuyện bà ngoại lén tìm anh nói chuyện kia.
"Ưmh!"
Cô dùng hai tay che lại môi mình, liều mạng lắc đầu.
"Không nói phải không? Rất tốt, anh có một đống cách có thể giúp em nói thật."
Mục Phong nham hiểm cười, đưa tay kéo tay cô lên quá đầu, sau đó không biết từ đâu lấy ra một cái cà vạt, không nói lời gì đã đem hai tay cô trói chặt ở đầu giường.
"Anh muốn làm gì vậy?"
Cô sợ choáng váng, nghĩ không ra sao anh lại trói mình lại.
"Nghiêm hình bức cung!"
Anh trả lời như chuyện đương nhiên, ngón tay trượt xuống đường cong đẹp đẽ ở cằm cô, dọc theo cái cổ trắng nõn từ tốn di động: "Em cảm thấy anh nên bắt đầu từ đâu thì tốt nhỉ?"
"Anh điên rồi!"
Giang Mạnh Phi trừng lớn hai mắt, không nhìn thấy tay của anh, lại rõ ràng cảm nhận được đôi tay kia di động trên cơ thể làm cô không tự chủ cất cao âm lượng la ầm lên …
"Anh rất bình thường, chỉ là không thích em không tin anh thôi."
Mắt đen lóe lên ánh sang nguy hiểm, một tay anh mở khóa kéo áo lót dệt của cô ra, ngay sau đó đẩy áo lót cô ra, chỉ trong giấy lát, cơ thể cô trần trụi ngay trước mắt anh.
Cô không tin tưởng tình yêu anh dành cho cô cho nên mới nghĩ bậy nghĩ bạ, điều này làm anh buồn phiền mà thân thể mềm mại khêu gợi của cô lại làm anh vô lực kháng cự, hai cái đánh thẳng vào anh khiến anh càng mất thêm nhuệ khí.
"Em không có không tin anh!"
Cô cực kỳ xấu hổ, cho dù không phải là lần đầu tiên khỏa thân ở trước mặt anh nhưng cô vẫn khó thích ứng mà muốn xoay người đưa lưng về phía anh, nhưng hai tay bởi vì bị cột chặt mà không thể di chuyển.
"Không có sao? Em cho rằng tối hôm qua anh và bà ngoại nói cái gì? Nói đi!"
"Mục Phong!"
Anh vừa đụng cô, cô giống như miếng bơ bị nướng lên, chỉ có thể để anh thành thạo trêu chọc . . . . . .
Ai bảo cô yêu anh nhiều chứ? Trời, thật là vô dụng mà …
"Aaa …!”
M