
nụ cười ấy lắm , nhớ cái xoa đầu dịu dàng , cái nắm tay ấm áp , nhớ lắm nụ hôn ngọt ngào và vòng tay êm ái …
Tất cả những thứ đó đối với nó đều là những thứ quý giá nhất , những thứ nó luôn trân trọng và gìn giữ …
“Mình … yêu anh ấy rồi sao ?”
Ngốc nghếch , câu trả lời đã có rồi còn gì ….
Câu trả lời luôn hiện diện khi cô bé cười , nụ cười thật tươi vì có anh ở đó .
Câu trả lời luôn hiện diện khi cô bé nhìn anh , đôi mắt to tròn màu hổ phách long lanh màu sắc của tình yêu .
Câu trả lời luôn hiện diện trong từng hành động nhỏ bé nhất của cô bé ,
nhắn 1 tin nhắn lúc 12h đêm để chúc anh ngủ ngon , 6h sáng gọi điện qua
để gọi anh dậy đi học , lo lắng xem trông mình có xinh ko , tóc có rối
ko , …. Ngay cả cái cách cô bé lè lưỡi , phùng má lên trêu chọc anh cũng đã thể hiện tình yêu của cô bé ….
Câu trả lời ư ? Cô bé đã yêu anh từ lâu rồi , chỉ là ko chịu thừa nhận
đó thôy …. Cô bé trở nên khác lạ và ngốc nghếch , chỉ vì cô bé yêu anh .
Khi yêu , con người ta ai cũng ngốc nghếch như vậy sao ? Uh , có lẽ vậy … ngốc nghếch đáng yêu …
“Nhưng anh ấy … liệu anh ấy có yêu mình không ?”
Ngốc nghếch …
Nếu ko yêu , sao anh ấy lại bảo vệ cô bé ?
Nếu ko yêu , sao anh ấy luôn mỉm cười với cô bé ?
Nếu ko yêu , sao anh ấy lại luôn chia sẽ với cô bé mọi chuyện vui buồn , lắng nghe những tâm sự ngốc nghếch của cô bé ?
Chỉ là anh em thôi ư ? Có thể ko nhỉ ?
Anh ấy là thế , từ trước đến nay luôn là thế , đối xử tốt với cô bé ,
như anh trai đối với em gái . Anh ấy thường gọi cô bé là em gái ngoan và cứ đùa vu vơ rằng người cô bé yêu nhất định phải vượt qua “cửa” của anh …
Liệu có thể , đối với anh ấy , cô bé chỉ là một đứa em gái ko hơn ko kém ???
Một nỗi sợ vu vơ , trái tim đập liên hồi , lo lắng …
“ Ko đâu , ko phải thế đâu mà ….”
Uh , có lẽ là vậy . Cô bé tự trấn an mình nhưng trái tim vẫn đang khiêu vũ trong lồng ngực .
Cô bé cần một cái gì đó chắc chắn . Phải rồi , cô bé cần 1 lời khẳng
định , để biết đc anh có yêu cô bé ko . Đúng vậy , câu trả lời …
Đc rồi , cô bé sẽ hỏi anh ấy , tuy rất lo sợ về kết quả nhưng … nhất định cô bé sẽ làm đc .
Cô bé cần biết câu trả lời . Một happy-ending cho giấc mơ màu hồng này ?
Cố gắng lên !
Nó nhắm mắt lại và tận hưởng cái cảm giác mái tóc mình đang bay nhẹ trong gió , gió lướt qua khuôn mặt thật nhẹ nhàng …
Nó chợt mỉm cười vu vơ , nụ cười của ai kia đang hiện lên trong tâm trí , nỗi sợ ban nãy đã bay theo cùng gió , chỉ còn lại trong trái tim niềm
tin vào hạnh phúc , tin vào giấc mơ màu hồng , tin vào câu nói :”Someday my prince will come” ….
Liệu cuộc sống chỉ toàn là một giấc mơ màu hồng ?
Yamada và Hiro ngồi xuống theo lời mời của người đàn ông kia – chủ nhân của ngôi biệt thự cổ kính này ….
- Đã lâu rồi chúng ta ko gặp lại nhau , phải ko ? – người đàn ông ấy nhìn sang Yamada , miệng khẽ mỉm cười thân thiện .
- Vâng ạ , kể từ ngày đó , đây là lần đầu chúng ta gặp lại nhau , thưa
ông . – Hiro trả lời thay cho Yamada vì đã nhận ra vẻ khó chịu và chán
nản trên gương mặt thằng bạn thân .
- Vậy sao , thời gian trôi nhanh quá … Cũng lâu rồi cháu gái ta ko về thăm , nó vẫn sống tốt chứ , Yamada ?
Ông ta nhấn mạnh tên của hắn , ông muốn hắn phải trả lời ông , chứ ko phải là Hiro .
- Vâng , chị Rika vẫn sống tốt !
Yamada ngước nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình , vẻ mặt kiên quyết …
- Sao lại gọi = chị ? Chẳng phải hai đứa yêu nhau sao ?
Ông ta hỏi , gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên .
- Ông nhầm rồi . Cháu ko yêu chị Rika , người yêu chị Rika là Touya –
anh họ của cháu và anh Touya cũng chính là người chị Rika yêu .
Hiro khẽ huých tay thằng bạn làm ám hiệu , nhưng ko kịp nữa rồi . Những điều hắn giữ kín bấy lâu , đến giới hạn chịu đựng rồi ….
- Cháu nói thật với ông , cháu ko hề yêu chị Rika , đối với chị ấy đó
chỉ là tình cảm chị em thôi . Cháu và chị Rika đã phải giả vờ yêu nhau , vì ông ko chấp nhận chị Rika và anh Touya . Anh Touya – anh ấy có gì ko tốt chứ ? Ông ko chấp nhận họ chỉ vì anh Touya ko phải là người thừa kế ư ?
Người đàn ông ấy cười khẩy trước những điều rất nghiêm túc mà Yamada vừa nói ra . Hắn bây giờ ko phải là hắn của mọi khi nữa , hắn ko còn giữ đc bình tĩnh của mình …
- Nếu thật như thế thì đã sao ? Nó là cháu gái duy nhất của ta , ta ko
muốn nó lập lại sai lầm như mẹ nó . Mẹ nó đã yêu một nghệ sĩ đàn dương
cầm tài ba và đi khắp nơi trên thế giới cùng người đó . Kết cục thì sao ? Hắn ta để mẹ con nó ở lại Nhật rồi ra đi . Mấy chục năm rồi ko them
quay lại nhìn đứa con lấy 1 lần . Mẹ nó đã qua đời rồi . Trên đời này
chỉ còn ta là người thân của nó , ta lo lắng cho tương lai của nó , liệu việc ta làm là sai hay sao ?
Yamada ko nói đc gì , chỉ biết đứng nhìn , nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu quen thuộc ấy …
Ko , điều ông ta nói là ko sai , nhưng …
Không gian trong căn phòng im ắng lạ thường , chỉ có tiếng gió lùa qua khe cửa sổ và tiếng lá cây xáo xạc ngoài vườn …..
Người đàn ông ấy thôi nhìn Yamada , đưa tách trà đã nguội lên nhấp 1 ngụm
- Ta cảm thấy mệt , muốn nghỉ ngơi .
Hiro hiểu ý , cúi chào ông ấy rồi kéo