
ất ư là kute
- Em đang ăn trưa à ?
- Vâng ạ ! – nó đáp nhưng mắt thì dán chặt vào chú thỏ xinh xắn mà
Touya-sensei đang bế . Phần vì pé thỏ này rất ư là kute , phần còn lại
là vì … kon thỏ này khiến nó có cảm giác wen thuộc , dù ko nhớ là mình
đã gặp nó ở đâu ?!!
- Sao nhìn chằm chằm vào Ryn vậy ? – touya lên tiếng hỏi .
Nó bây giờ mới ngước mặt lên nhìn Touya .
- Tên là Ryn ạ ? Dễ thương wa’ cơ
- Uhm` , thầy nuôi Ryn cũng lâu lắm roy` , em trông Ryn có wen ko ?
Nó tròn mắt nhìn thầy , tỏ vẻ khó hiểu về câu hỏi .
- Là sao ?
- Em cứ nhìn kĩ đi . – Touya nói , mỉm cười bí ẩn nhưng lại mang đến cảm giác yên bình dễ chịu .
Nó đưa 1 ngón tay lên miệng , cắn cắn [eo >”<'> ra chiều suy tư ….
- Pé mèo , đợi chị với ! – 1 kon bé gọi với theo … 1 kon mèo màu trắng xinh xắn .
- Ryn , đứng lại ! – 1 cậu con trai cũng gọi với theo 1 … kon thỏ và hồng hộc chạy theo sau .
- Bắt đc rồi !!! – cả 2 đồng thanh reo lên và bất chợt way sang nhìn nhau mỉm cười .
Kon bé gật đầu chào và mở lời làm wen .
- Em chào anh ạ ! Trông anh có vẻ wen wen , em có biết anh ko ?
- Hmm , thế em có biết Yamada ko ? – cậu con trai hỏi lại , tay vuốt vuốt bộ long trắng muốt của Ryn
- Dzạ có ạ . Anh là ji` của anh Prince thế ? – cô bé hỏi , mắt mở to
nhìn ng` con trai đang đứng trước mặt mình , một con người giống anh
Prince của cô bé đến ngạc nhiên .
- Anh là Touya – anh họ của Prince . – cậu con trai đưa tay ra bắt tay
với cô bé , kèm theo 1 nụ cười mỉm yên bình . Cáhc xưng hô cũng đc đổi
từ Yamada sang Prince cho phù hợp với cô bé .
Cô bé giơ tay ra bắt tay , miệng mỉm cười với 1 suy nghĩ của riêng bản thân …
“Anh Prince sẽ ko bao giờ cười như vậy đâu …”
- Àh , em nhớ ra rồi !!!
Amy reo lên vui sướng .
- Uhm , thế thì tốt .
Touya sensei trả lời , mắt ngước nhìn lên bầu trời .
- Mẹ em – dì Nadeshiko vẫn khỏe chứ ?
Touya vô tình hỏi 1 câu hỏi mà khiến trái tim ai kia chợt nhói đau , chỉ 1 chút , 1 chút thôy …
Gương mặt nó biến sắc , đôi mắt chợt trở nên long lanh lạ …
- Thầy đi mấy năm rồi ko về Nhật nên ko bik là … mẹ em đã wa đời năm em 13 tuổi rồi ạ ….
Nó nói và những giọt lệ chảy ra từ khóe mắt , cái ji` đó khiến trái tim
nhói đau . Thời gian , có thể làm lành vết thương nhưng … dấu vết của
nổi đau , của mất mát sẽ mãi ở trong trái tim chúng ta …
Touya-sensei ko nói gì , chỉ ngước mắt lên nhìn trời – nơi tìm thấy hi
vọng và cũng để nhìn thấy 1 người nào đó đã ở trên thiên đường .
- Em rất giống mẹ . Đừng khóc nữa , mẹ em luôn cười thật tươi !
Nó way sang nhìn Touya – một con người chững chạc và chin chắn luôn mang lại cảm giác yên bình .
Nó khẽ mỉm cười , chùi đi những giọt nước mắt trên má ….
- Hì , cảm ơn ạ , lần đầu có ng` nói em giống mẹ .
- Vậy à ?!
- Vâng , về ngoại hình thì em tự thấy mình giống cha hơn . Chỉ có đôi
mắt và mái tóc là giống mẹ . Nhưng bây giờ tóc em cắt ngắn rồi . Hixhix , phải chi em có mái tóc dài và xoăn gợn sóng quyến rũ như chị Rika .
Nó nói , vô tình làm nụ cười trên môi ai đó tắt ngắm .
Nhân ra mình lỡ lời , nó im lặng . Chẳng biết làm ji` hơn ngoài cách im
lặng bây giờ . Ko ai nói với ai nhưng mọi ng` ai cũng đều tự hiểu cái
tên Rika là một trong những điều tối kị ko đc nhắc đến trước mặt
Touya-sensei . Cũng chẳng hĩu vì sao …
-Uhm , có lẽ …
Gió thổi nhẹ , ánh nắng ấm áp xuyên wa những vòm cây ….
Nụ cười yên bình của ai đó , ko đâu , ko yên bình đâu ….. Chiếc xe màu xanh lá dừng lại trước cổng 1 ngôi biệt thự cổ kính như 1 tòa lâu đài thời xưa .
Ánh nắng yếu ớt xuyên wa những tán cây , góp phần tô vẽ nên bức tranh cổ kính đầy bí ẩn ….
Yamada bước xuống xe , đứng ngắm nhìn tòa lâu đài này trong chốc lát , khẽ buộc miệng nói một câu gì đấy …
- Cũng lâu quá rồi nhỉ ?
Hiro quay sang nhìn cậu bạn của mình , gương mặt nghiêm túc và đôi mắt
màu vàng kim sáng lấp lánh dưới ánh năng mặt trời . Khẽ chớp mắt , câu
nói kia … có lẽ cũng có người có cùng cảm nhận với hắn . “Uh , lâu quá
rồi “
- Yamada , chúng ta vào thôi .
- Uhm .
Gió thổi nhẹ , len lỏi qua khe cửa sổ , 1 căn phòng sang trọng và cổ kính ….
Người đàn ông lớn tuổi khẽ nhấp 1 ngụm trà , tay chỉnh lại đôi kính lão
trên khuôn mặt thể hiện vẻ mệt mỏi của tuổi già , những sóng gió đã trải qua , vầng trán in hằn dấu vết của thời gian , chỉ riêng đôi mắt thì
không , đôi mắt màu nâu sáng như ánh mặt trời ấm áp ….
Đôi mắt màu nâu … quen thuộc ? Giống với 1 người … vậy , người đó là ai ? ….
- Đến rồi thì vào đi !
Amy bước chầm chậm trên những bậc cầu thang dẫn đến sân thượng ….
Một ngày nắng đẹp , một ngày yên bình , một ngày thiếu vắng hình bóng ai kia . Trống trãi quá ….
Ko , ko phải đâu . Hình bong ai kia đã in đậm trong kí ức và trong trái tim mất rồi …
Cô bé ngốc nghếch ấy , mỗi sáng sớm thức dậy điều đầu tiên nghĩ đến là về hắn …
Cô bé ngốc nghếch ấy , mỗi khi nhắm mắt là lại nhớ đến nụ cười của ai kia ….
Cô bé ngốc nghếch ấy , cô bé và cậu bé trong quá khứ - anh trai và em gái luôn yêu thương nhau ….
Chỉ là anh em thôy àh ? Ko phải đâu , chắc chắn là ko phải , ít nhất là đối với nó …
Nhớ