
là không nhỏ
ra được một giọt nước mắt cá sấu, chỉ đành cúi đầu làm bộ nói: “Cũng
không nên dùng làm gì.”
Thái độ khúm núm này, cùng với hình ảnh
vừa rồi thật sự tưởng là hai người. Phóng tầm mắt nhìn, trên mặt mọi người xung quanh, cũng đã xuất hiện một vẻ mặt –
miệng hé mở, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt dại ra ==
Trên trán Tô San xuất hiện hai vạch đen. Khá lắm Trương Tử Nam, anh cứ giả vờ đi!
“Tô San tiểu thư, cô xem chuyện này…” Trương Tử Nam ngẩng mặt lên, giả bộ chân chó đến nghiện, cố ý nhăn nhó ngại ngùng hỏi.
Khóe miệng Tô San co rúm kịch liệt.
Nhìn cái gì vậy, còn có cái gì có thể nhìn?
Lâm Duệ đã nói, cô không lên anh liền đi xuống, cô còn có thể làm gì?
Cô hít sâu một hơi, nắm quyền, rồi lại buông ra: “Đi thôi.” Nói xong liền dẫn đầu đi ra khỏi cửa.
Trương Tử Nam vui mừng nhướng mày, ở phía sau khom người đồng ý một tiếng: “Được rồi!”
Nhìn tư thế kia, chỉ còn kém hô lên một tiếng: “Hoàng hậu nương nương khởi giá!” rồi.
Rốt cuộc Tô San không nhịn được nữa dừng bước lại,đột nhiên quay người một
cái, đi về mấy bước, tới gần sát Trương Tử Nam, nhỏ giọng, cắn răng
nghiến lợi mà nói: “Bí đỏ lớn, anh bình thường một chút cho tôi! Nếu như thật sự thích giả trang làm thái giám như vậy, sớm mai tôi sẽ để cho
Lâm Duệ ném anh vào trong rạp hát!”
Thân thể Trương Tử Nam chấn động, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, làm hình mặt người dạ thú.
Thang máy đi thẳng lên tầng 29, cửa đinh một tiếng mở ra, Tô San… ngổn ngang ở trong gió.
Lục Minh Viễn mắt sáng nhíu lại, quét trên dưới Tô San một vòng. Bộ đồ công sở vừa khít, trang điểm cao quý ưu nhã, biểu cảm sạch sẽ lại mang chút
ngu đần.
Anh ý vị sâu xa cười: “Là Lena tiểu thư đúng không? Xem ra chúng ta thật sự là rất có duyên phận.”
Tô San cúi đầu, yên lặng giả . Tô San xấu hổ đến mức chỉ hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống, may mà Lục Minh Viễn giả vờ có việc gấp, chỉ đùa giỡn nhìn cô một cái, sau đó quẳng lại một câu:
“Vài ngày nữa tôi nhất định sẽ đến pub này cổ vũ”. Nói xong, anh nhanh
chóng dẫn thư ký rời đi.
- Trương Tử Nam! – Đợi Lục Minh Viễn đi xa, Tô San mới cắn răng quay đầu lại, thấp giọng hỏi – Sao anh ta lại ở đây?
Tự dưng bị vạ lây, Trương Tử Nam đau khổ nói: “Anh ta đến tìm sếp, tôi... tôi không ngờ hai người lại quen nhau!”
Tô San hung hăng dẫm chân anh ta, tức giận, sau đó lại gần văn phòng của
Lâm Duệ, còn chưa đợi Trương Tử Nam truyền lời, cô đã đẩy cửa ra. Cô ưỡn thẳng lưng, khí thế hừng hực: “Tôi nói này Lâm Duệ, rốt cuộc anh muốn
làm gì...”
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt cô liền cứng đờ ra, cái miệng đang nói dở cũng khựng lại.
Tất cả mọi người trong văn phòng đều quanh mặt lại, nhìn Tô San đầy kỳ quái.
Cả đám người đều mặt chữ O, mồm chữ A.
Cuối cùng, Lâm Duệ ho một tiếng, phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Giọng nói của anh mang theo ý cười: “Ồ, em đến rồi à? Vào ăn cơm trước đi
đã!”. Anh đưa chìa khóa phòng nghỉ cho cô: “Ăn xong thì nằm nghỉ một lát đi, dù sao vẫn còn sớm!”
Lời này vừa nói ra, nhóm cán bộ cao cấp đều như bừng tỉnh đại ngộ.
- Anh! – Dưới những con mắt mờ ám, Tô San vừa thẹn vừa cáu, mãi cũng chẳng nói hết câu.
- Sao thế? – Lâm Duệ bày ra vẻ mặt vô tội – Hay em muốn ăn ở đây? Cũng được!
Tô San nhìn những đôi mắt mang hàm ý chế nhạo, trong lòng thầm gào lên: Tô San, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại, các cán bộ cao cấp của công ty đều ở đây...
- Tổng giám đốc Lâm, không cần đâu! – Tô San mỉm cười,
tuy nhiên nụ cười này lại đè nặng cơn tức giận, trông hết sức quái dị -
Tổng giám đốc và các vị đây còn có việc phải làm, tôi xin phép ra ngoài
trước! – Nói xong, cô xoay người, định đi ra khỏi cửa.
Sao Lâm Duệ lại có thể để Tô San đi dễ dàng như vậy được chứ?
Anh không nói không rằng, chỉ đảo mắt một vòng, tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy.
Trưởng phòng nhân sự tươi cười ra mặt: “Cô Tô San cùng tổng giám đốc Lâm ăn
cơm đi, cũng đến giờ chúng tôi phải tan tầm rồi!”. Nói xong, cả đám
người chạy ra khỏi phòng như con thỏ, trong nháy mắt đã chẳng thấy bóng
dáng một ai.
Tô San đóng cửa lại, cau mũi, nói thầm: “Đúng thật là, chưa bao giờ thấy bọn họ làm việc mà nhanh như vậy đấy...”
Cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Lâm Duệ, lúc này mới ý thức được trong phòng chỉ có hai người bọn họ, cô hơi xấu hổ.
Dù sao cũng là người đàn ông cô thích từ nhỏ, dù cô có cố gắng quyết tâm không quan tâm đến anh nữa nhưng không làm được.
Tô San ngồi xuống sofa, cúi đầu, ra vẻ hờn dỗi.
Tô San à Tô San, sao mày chẳng có tiền đồ gì hết thế?!
- Tìm em làm gì? – Cô cứng rắn hỏi.
- Anh muốn cùng em nói chuyện về Lục thị!
- Lục thị? – Tô San ngẩng đầu lên – Đúng rồi, vừa rồi em bắt gặp Lục Minh Viễn, anh ta tới đây làm gì vậy? – Cô muốn hỏi rõ ràng.
- Em
quen Lục Minh Viễn à? – Biểu cảm của Lâm Duệ xuất hiện sự biến hóa rất
nhỏ, còn chưa kịp để người khác nhận ra đã hoàn toàn tan biến, hoàn toàn là dáng vẻ của một công tử nhà giàu xa cách.
- Cũng không có gì, chỉ là đến hạ chiến thư thôi!
- Chiến thư? – Tô San kinh ngạc, chẳng quan tâm đến sự bất an vừa rồi
trong lòng nữa mà vội hỏi – Lục thị không phải là muốn