
vài lần muốn đẩy người ra
khỏi khuôn ngực này, nhưng đều bị hắn sống chết đè lại.
“Khởi
nhi…” Nàng chưa lập gia đình, chưa thuộc về người khác, hắn còn có tư
cách đoạt lại nàng, có cơ hội tìm về tình yêu say đắm duy nhất kiếp này, thật tốt, thật tốt, thật tốt…
Bên kia, Triều Ninh thật vất vả
mới đoạt lại được một góc vạt áo của mình, đang lúc nhanh chân chạy điên cuồng, quay đầu thoáng nhìn thấy La gia Tam tiểu thư đang trong hình
huống khó xử thì không khỏi vui vẻ ra mặt: ha ha, náo nhiệt tới nữa? Xem ra, lần này đi Ngọc Hạ thật là mở rộng tầm mắt à nha.
Đêm đó,
gia yến của La gia quả thật náo nhiệt, mấy con rể từ nơi khác đến tham
gia, cả sảnh đường rực rỡ, nhưng dòng khí lưu chuyển lại đầy mờ ám.
Trong tiệc rượu, Lương Chi Tâm vừa ăn cháo thịt, vừa hỏi nương tử đang lau miệng cho hắn: “Trân nhi, Khởi nhi thích ai vậy?”
“Tướng công thấy sao?”
“Chi Tâm không biết, nhưng mà Chi Tâm chỉ thích Trân nhi, Trân nhi tốt nhất, Trân nhi chỉ thích Chi Tâm!” Phương Tốn sau khi được bổ nhiệm làm Thành Thủ từng được Hoàng gia cấp
một khuôn viên hoa lá tốt tươi để làm Phủ Thành Thủ, nhưng hắn khéo léo
từ chối. Ngay tại hậu viện của nha môn đã có một gian nhã thất để cho
người làm việc ngủ lại khi bận rộn. Bình thường thì hắn vẫn lấy La phủ
làm nhà, năm đó sau khi La Tử Kiêm biết hắn chăm chỉ khổ công học hành
muốn thi công danh thì đã dành riêng cho hắn một tòa tiểu viện.
“Hắn chính là người kia?” Một ngày, Phương Tốn nhanh chóng giải quyết xong
sự vụ liền ba chân bốn cẳng quay lại La phủ, hỏi thăm một người giúp
việc thì tìm được La Khởi đang cúi đầu thêu thùa ở Hoa Hiên, mở miệng
liền hỏi câu này.
La Khởi liếc lên nhìn, “Tự dưng không đầu không đuôi hỏi gì đó?”
“Nàng biết ta đang hỏi gì mà! Ngọc Vô Thụ, Nhị Hoàng tử, trừ hắn ra thì ta
còn có thể hỏi tới ai?” Khuôn mặt tuấn tú của Phương Tốn căng thẳng,
“Bởi vì hắn mà nàng chậm chạp không tiếp nhận ta, đúng không?”
“Đúng cái gì?” La Khởi tức giận, “Nhận hay không tiếp nhận ngươi thì liên quan gì đến hắn?”
“Bộ ta là đứa ngốc à? Mấy năm nay, ta biết trong lòng nàng có người khác,
cũng đã từ từ dò hỏi người bên ngoài nên đã biết là ai. Ta còn tưởng
rằng ta phải tranh đấu với cái bóng kia đến cùng. Nhưng không ngờ rằng
cái bóng này thế mà giờ đã trở lại, hơn nữa, hắn vẫn như cũ…” vẫn như cũ chưa thành hôn. Với tính tình của Khởi nhi, nếu Nhị Hoàng tử đã là
chồng người khác, thì bất kể là yêu hay không yêu nàng đều dứt khoát
chấm dứt mà không có bất cứ vướng bận gì. Nhưng chả hiểu thế nào mà đối
lớn mạnh nhất đến nay vẫn có tư cách tranh giành trái tim của giai nhân. “Từ trước tới nay,chính bởi vì hắn nên nàng mới không chịu tiếp nhận
ta.”
“Không phải.” La Khởi không châm kim vào gấm vóc nữa, chậm
rãi đứng lên, trên gương mặt xinh đẹp đọng lại một ý tứ nghiêm túc,
“Không có Ngọc Vô Thụ thì ngươi cũng chỉ là một đệ đệ của ta. Phương
Tốn, đừng lãng phí thời gian ở một chuyện sẽ không mang đến kết quả,
được chứ?”
“Chuyện không có kết quả? Mười năm trước, nếu ta nói
ra chí nguyện đời ta là thi Trạng Nguyên và làm quan thì sợ là mọi người xung quanh ta sẽ đều cười ta là không biết tự lượng sức mình. Nếu không phải là vì muốn cưới nàng làm vợ, vì để xứng đáng với nàng, ta đã có
thể an phận làm một người hầu kiếm cơm ở La gia, hà tất phải phấn đấu để có công danh làm gì, làm quan làm chi?”
Lại nữa rồi. Từ sau khi Phương Tốn là rõ tình cảm của mình, lời này đã xuất hiện giữa hai người không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần nghe lời tự bạch nói trắng ra thế
này, đối mặt với ánh mắt mang đầy sự nhiệt thành trẻ trung kia, lần nào
cũng làm cho La Khởi đau đầu không thôi.
Trước đây chẳng bao
lâu, nàng cũng đã từng nghe qua lời nói tương tự, cũng nhìn thấy cùng
một loại ánh mắt cảm động, nhưng, kết quả thì như thế nào?
Phương Tốn thậm chí còn trẻ tuổi hơn so với người kia, cũng sắp sửa đối mặt
với nhiều vô số kể các loại mê hoặc, nàng tin vào nhân phẩm của hắn,
nhưng không tin vào tình cảm vốn rất hay thay đổi thất thường. Cả đời
này, bị khí chất nhiệt tình thiêu đốt một lần như vậy là đã đủ lắm rồi,
không thể nào còn muốn thêm nữa.
Nàng không phải tỷ tỷ, thế gian này cũng sẽ không có một tỷ phu thứ hai. Nàng quá nghiêm khắc, lại
trước sau gì cũng không học được cách thỏa hiệp, nhất định sẽ bị tổn
thương. Mà vết thương được gây ra bởi chữ tình, cho dù biểu hiện bên
ngoài da là hoàn hảo vô khuyết, nhưng phía dưới da vẫn có chỗ sẹo không
liền được kéo dài vào tận bên trong, dày vò mãi cho đến khi trái tim
ngột ngạt không thể chịu nổi muốn biến thành hư không.
Nàng
không muốn nếm lại một lần nữa cái cảm giác bất lực khi thấy sự việc cho dù chuyển biến xấu nhưng giằng dai kéo dài mãi mà không phục hồi lại
được như cũ.
Có lẽ sau này, dưới áp lực của thế tục, nàng cuối
cùng rồi cũng phải lấy chồng lập gia đình, nhưng vị hôn phu của nàng
phải là một nam tử thành thục ổn trọng, giữa hai người không cần có tình yêu nhiệt liệt, chỉ có sự gắn bó nhẹ nhàng thân tình, làm một đôi phu
thê tương kính như tân giống như rất nhiều nam nữ trê