Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326242

Bình chọn: 9.5.00/10/624 lượt.

ừ trong bóng tối đi ra, vừa rồi nếu như không phải anh kịp thời ra tay, cô nhóc kia đã sớm bị mấy cái tên lưu manh này ức hiếp. Lông mày anh không tự chủ nhẹ chau lại, cô nhóc này sao lại thuê phòng trong một cái ngõ hẻm nguy hiểm thế này, đáng chết! Tiền xài vặt anh cho cô cũng không ít mà!

Diệc Tâm Đồng bị dọa sợ, cho là mình gặp phải quỷ, nhưng hình như quỷ không có bóng! Vừa rồi người nọ có bóng, cho nên không phải quỷ!

Cô vỗ ngực, lưng dựa trên cửa thở từng hơi từng hơi, dọa chết cô!

Cô cầm cốc nước trên bàn, uống một ngụm lớn, đỡ sợ hơn rồi.

- Rầm rầm! - Cửa phòng đột nhiên bị người khác dùng sức gõ một cái, cô mở cửa ra xem, là chủ nhà, cô cảnh giác hỏi - Xin chào, xin hỏi có chuyện gì?

- Tiểu thư, làm phiền cô lập tức chuyển đi, tôi không cho cô thuê nữa! - Chủ nhà đen mặt lại nói.

- Tại sao? Tôi đã thanh toán tiền thuê nhà cho bà rồi? Sao có thể đột nhiên đuổi tôi đi? - Diệc Tâm Đồng có chút nóng nảy, hơn nữa nửa đêm bảo cô dọn đi đâu đây?

- Ôi! Tôi trả lại tiền cho cô, cô lập tức chuyển đi đi! - Chủ nhà vội tìm tiền trong túi, đếm rồi sau đó nhét vào trong tay của cô, thúc giục – Ngày mai cô chuyển đi đi!

- Ơ! Chủ nhà, sao bà có thể như vậy! Bà bảo tôi trong một ngày sao tìm được nhà? Tôi còn phải đi học. . . . . . có thể thư thả mấy ngày được không, làm ơn! - Cô kéo tay chủ nhà cầu khẩn nói.

Chủ nhà run run:

- Được, chờ cô tìm được phòng ốc thì lập tức chuyển đi đi!

- Cám ơn bà!

- . . . . . . - Chủ nhà xoay người đi mất, sau một giây khuôn mặt trở nên hoảng hốt. Người đàn ông kia là ai? Lại có thể lấy ra nhiều tiền như vậy bảo bà đuổi cô gái này đi, nhưng bà cũng không bỏ sót súng trong tay đối phương, thế nào mà chuyện tốt và chuyện xấu đều đụng phải bà.

Diệc Tâm Đồng ngã trên giường, chủ nhà sao lại đột nhiên đuổi cô đi, chẳng lẽ cô lại phải tìm nhà lần nữa, thật sự là phiền phức!

Vừa đúng chủ nhật được nghỉ, cô có thể tìm được nhà trong vòng hai ngày, nếu không phải ở đầu đường xó chợ rồi.

Mạc Duy Dương quay lại khách sạn, ngửi thấy một mùi không bình thường, mùi súng. Với kinh nghiệm nhiều năm trong xã hội đen của anh cho anh biết, trong phòng anh có người.

Anh rút súng bên hông ra, cách cánh cửa trực tiếp nổ súng: "Phằng!" Đạn tràn đầy uy lực bắn thủng cánh cửa, trúng ngay chính giữa yếu điểm của một người. d'đ'l'q'đ Anh lập tức lui về phía sau, giơ cao súng trong tay lại bắn ra ngoài.

"Pằng!" Một viên đạn theo vách tường màu trắng bắn tới, anh tránh đi thật nhanh. Cửa phòng đột nhiên ngã rầm xuống đất, mấy người áo đen vọt ra khỏi phòng.

Trước họng súng ngàn cân treo sợi tóc, đạn địch bắn ra và đạn anh bắn ra ma sát, lướt qua, lửa đụng vào nhau, sau đó bắt lửa.

Đôi mắt sắc bén của Mạc Duy Dương nheo lại, dựa vào tình huống trước mắt mà xem, nếu như anh không đi mà nói, cả hai bên nhất định sẽ tổn hại, bởi vì người của đối phương khá nhiều.

Anh không nhịn được khẽ nguyền rủa một tiếng, cất súng xong, sau đó xoay người đi con đường dưới đất.

Mấy người áo đen đuổi theo anh, Mạc Duy Dương lấy điện thoại ra, thông báo cho thuộc hạ của mình, d;iễn đ;àn l;ê q;uý đ;ôn tiếp đó nhanh chóng xuống gara dưới lòng đất, thần tốc tiến trong xe mình, không quên nổ súng về phía bọn người đuổi theo.

Trên đầu người áo đen đội mũ bảo vệ và mặc áo chống đạn, không sợ chết đuổi theo, từng viên đạn một như mưa rừng bay qua chỗ anh, anh vội vàng nổ máy xe.

- Phụt! - Bánh xe bắt lửa, có dầu chảy ra rất nguy hiểm, anh không lo được nhiều như vậy, phóng xe ra khỏi gara ngầm.

- Đuổi theo, hôm nay nhất định phải lấy mạng của hắn! – Đám người sau lưng trực tiếp nhảy vào một chiếc xe tư nhân, khỏi động xe đuổi theo.

Mạc Duy Dương khẽ nguyền rủa một tiếng, lúc này, anh chỉ có thể nghĩ biện pháp thoát khỏi người phía sau. Anh dừng xe ở ven đường, sau đó kéo chân bị thương xuống xe, đi vào ngõ hẻm tĩnh mịch.

Diệc Tâm Đồng tắm xong, đang chuẩn bị lên giường ngủ, điện thoại đặt trên giường bất ngờ vang lên, cô tò mò cầm điện thoại lên xem, thiếu chút nữa ném điện thoại xuống mặt đất, là anh gọi tới!

Nên nhận không? Cô nên nói cái gì?

Điện thoại vẫn không ngừng vang, cô đang rối rắm có nên nhận hay không, bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa,

Cô càng thêm nghi ngờ! Đã trễ thế này, sẽ là ai?

Cô khoác áo, ra khỏi phòng đi tới cửa hỏi:

- Ai?

- Mở cửa! - Một âm thanh trầm thấp gắng sức phát ra bỗng dưng vang lên.

Diệc Tâm Đồng cho dù trì độn đi nữa thì cũng nghe ra tiếng của chủ nhân, Mạc thiếu gia! Là anh sao? Sao anh ấy lại xuất hiện ở ngoài cửa?

Cô lấy then cửa xuống, sau đó tựa đầu ra ngoài tìm kiếm, một cái bóng đen đột nhiên nhích lại gần cô, một cái tay đưa về phía cô, còn chưa kịp thấy rõ khuôn mặt của đối phương, cô đã bị đặt trên cánh cửa, hơi thở nam tính quen thuộc tràn đầy mũi miệng của cô, chỉ nghe được trên đỉnh đầu truyền đến tiếng của anh:

- Vào phòng em!

Diệc Tâm Đồng thần xui quỷ khiến đưa anh vào phòng của cô, cho đến khi anh ngồi trên giường của cô, cô mới hoàn hồn.

- Mạc thiếu gia, sao anh lại ở chỗ này? - Cô nhìn khuôn mặt có chút không đúng của anh hỏi.


XtGem Forum catalog