Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325515

Bình chọn: 8.5.00/10/551 lượt.

nước không dao động nhìn thẳng Dư Uy trong đám người

đi ra, trong mắt đen không kia dao động rất hứng thú nhìn hắn.

Một tay Dư Uy phẩy xuống ngăn trước mặt một thuộc hạ ở trước mặt hắn, giáo huấn nói:

- Một đám người thô lỗ, lui xuống hết tao, nói với các nguwoif biết bao nhiêu lần, không thể chỉa súng về phía người khác!

Khóe miệng Mạc Duy Dương giếu cợt, xem hắn có thể giở ra được trò hề gì!

Sắc mặt Dư Uy chuyển một cái, nhìn về phía Mạc Duy Dương ra dáng một người tốt mà cười nói:

- Mạc thiếu gia, mời xuống xe!

Mạc Duy Dương lo lắng an nguy của Diệc Tâm đồng, không dám nán lại giây

phút nào, đẩy cửa ra xuống xe, sau dó cùng Dư Uy vào sòng bạc ngầm.

Vừa vào sòng bạc, anh có phần không kìm nén được hỏi:

- Người của tôi đây?

Dư Uy ngồi lên ghế đàn anh của mình, lắc lư cái ghế, vỗ tay vang lên một cái

Diệc Tâm Đồng bị mấy tên đẩy đi ra, đôi tay bị trói ở phía sau, ngoài

miệng quấn băng dính, hai cây súng lạnh như băng đặt ở huyệt thái dương

và sau lưng, cô không dám dùng sức giãy giụa.

- umh umh… - Cô khó chịu phát ra một tiếng ưm, nhìn về phía Mạc Duy Dương trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

Tầm mát của cô nhìn bốn phía, phát hiện chỉ có một mình anh tới, anh không mang theo người sao?

Sau khi Mạc Duy Dương nhìn thấy cô, con mắt đen trong nháy mắt co rụt

lại, bàn tay để ở bên người không tự chủ nắm chặt, nhìn về phía Dư Uy,

nhếch môi nói:

- Thả cô ấy!

Mặt của Dư Uy vốn là cười, một giây kế tiếp trở nên âm hiểm tàn nhẫn, dùng sức quăng ly rượu trên tay, mắng:

- Mạc Duy Dương, mày *** đến lúc này, còn dám dùng cái loại giọng điệu

này nói chuyện với tao, có tin tao sẽ giết chết mày không?

Mạc Duy Dương cười nhạt:

- Chúng ta đều tới đây, chẳng lẽ còn sợ tôi chạy?

Dư Uy vuốt chiếc nhẫn vương trên ngón tya, nhếch miệng lên thành một nụ cười âm hiểm:

- Mạc Duy Dương, chú hai của tao bị mày dùng súng bắn năm phát, ông ấy

chết thảm vậy, mày cảm thấy hôm nay mày sẽ dễ dàng rời đi vào lúc này

như vậy sao? Trừ phi mày không muốn đàn bà của mày sống nữa!

Mạc Duy Dương không thể không nghĩ tới dùng súng giải quyết vẫn đề,

nhưng bây giờ Diệc Tâm Đồng ở trong tay bọn họ ,kĩ thuật bắn súng của

anh luôn luôn rất cao, nhưng anh không dám khẳng định súng của anh có

thể nhanh hơn này hai cấy úng đặt ở huyệt thái dương và sau lưng cô, anh không thể mạo hiểm.

Diệc Tâm Đồng nhìn ra yên lặng và nặng nề trong mắt của anh, cô phát ra

âm thanh khó khăn, sử dụng ánh mắt nói cho anh biết, không cần phải để ý đến cô, nhưng ánh mắt anh phức tạp nhìn cô, hồi lâu mới nghe được giọng nói của anh vang lên:

- Nói đi! Điều kiện, điều kiện để cô ấy rời đi!

Dư Uy cười ha ha một tiếng:

- Mạc Duy Dương , không ngờ mày để ý con bé này như vậy, trò chơi so với tưởng tượng của tao càng vui vẻ hơn! Tao… là sẽ không dừng lại nhanh

như vậy, Mạc Duy Dương, mày hãy nghe cho kỹ! Tao muốn làm cho mày sống

không bằng chết!

Mạc Duy Dương không quan tâm mà cười nói:

- Nếu như mày có bản lãnh đó, cứ xông tới đây!

Nụ cười của Dư Uy im bặt, nhục nhã thẹn quá thành giận. - Mạc Duy Dương, dựa

vào câu này của mày, hôm nay không chơi chết mày, tao sẽ không gọi là

anh Uy nữa! - Dư Uy nói cứng, nháy mắt ra hiệu với thuộc hạ.

Một con dao nhỏ sắc bén ném tới từ sau lưng Mạc Duy Dương, rơi trên mặt đất phát ra một tiếng loảng xoảng.

Mạc Duy Dương liếc nhìn con dao nhỏ, môi mỏng gợi cảm nhếch lên, lòng ngón tay sờ qua khóe miệng, cười lạnh một tiếng:

- Mày xác định con đao này có thể giải quyết tao một lần?

- Ha ha, Mạc Duy Dương, tao tán dương dũng khí của mày, ra tay đi! Đâm

vào hai phần ba trên mu bàn tay mày, không cần nhiều chỉ cần hai phần

ba! - Dư uy từ trong kẽ răng nảy ra tiếng cười âm hiểm.

- Làm ăn lỗ vốn như vậy ai cũng không muốn làm, thả cô ấy! - Mạc Duy Dương đúng lý hợp tình cười nói.

- Mạc Duy Dương, bây giờ mày không có quyền cò kè mặc cả với tao, có tin

tao lập tức bắn bể đầu cô ta, để cho cô ta chết thảm ngay trước mặt của

mày không! Còn không mau làm đi, ngại thời gian quá dài phải không? - Dư Uy bước một bước dài từ trên ghế nhảy xuống, đi tới trước mặt của Diệc

Tâm Đồng, kéo tóc của cô qua, tát một cái lên mặt cô, để cho khuôn mặt

sưng đỏ của cô đối diện Mạc Duy Dương.

- Dư Uy, đừng ép tao, mày thử động thêm một cộng lông tơ của cô ấy nữa xem! - Mạc Duy Dương nguy hiểm nhếch môi nói.

Diệc Tâm Đồng chịu đựng gương mặt đau rát, đầu nhẹ nhàng lắc lắc.

Ánh mắt Mạc Duy Dương nóng rực nhìn thẳng cô, bước chân từ từ lui về phía

sau, cho đến khi chân chạm được con dao ngắn kia, cơ thể cao lớn từ từ

ngồi xổm xuống.

- Đừng! – Cô hét lớn ở trong lòng hô, nhưng anh

chỉ quay đầu lại nhìn cô một cái, đôi mắt đen nhánh chuyển động hiện ra

sự lạnh lẽo. Nhặt con dao kia lên, giơ cao rồi đâm vào mu bàn tay, không sai một phần, vừa đủ hai phần ba, thịt mu bàn tay toạc ra, một mảnh hỗn độn.

Máu đỏ thẫm, từng giọt từng giọt từ mu bàn tay anh chảy

xuống, rơi trên mặt đất, từ từ biến thành nhứng đóa hoa hồng chứa trong

sông băng.

Cổ họng Diệc Tâm Đồng nghẹn ngào, nước mắt xao động

rơi xuống, môi run rẩy muốn


XtGem Forum catalog