Old school Easter eggs.
Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324684

Bình chọn: 9.5.00/10/468 lượt.

cô rồi, cô nhất định sẽ tự trách tùy hứng của mình.

Khi dùng bữa tối thì Tote đi tới cửa phòng của cô, gõ cửa kêu lên:

- Tiểu thư, ra ngoài dùng cơm!

Diệc Tâm Đồng mới vừa tắm rửa xong lau lau đầu, lên tiếng:

- Được, Mọi người ăn trước, không cần chờ tôi!

Sấy khô đầu tóc, thay một thân quần áo sạch sẽ, Diệc Tâm Đồng mới xuống lầu dưới quán trọ dùng cơm.

Tote đưa thức ăn tới trước mặt cô, cười nói:

- Nhanh ăn đi! Cũng sắp nguội!

Diệc Tâm Đồng cười cười:

- Vâng!

Ánh mắt của cô không nhịn được len lén liếc nhìn Dean mặt không có vẻ gì, còn anh thuần thục dùng dao nĩa cắt lấy bò bít tết trong đĩa, xiên một miếng bỏ vào trong miệng, từ từ lặp lại.

Cô thu tầm mắt, nuốt nước miếng một cái, đói bụng một ngày, cô cảm thấy bò bít tết vị rất ngon, không nhịn được ăn từng miếng từng miếng.

Tote đưa rượu đỏ cho cô:

- Uống chút rượu, giữ cho ấm!

Tay cô nhận lấy, cười một tiếng mê người với anh ta:

- Cảm ơn!

Rốt cuộc tầm mắt Dean rơi vào trên mặt của cô, chỉ cảm thấy cô cười rất chói mắt, còn cả Tote ân cần làm anh cực kỳ khó chịu, hai người này coi anh là không khí?

Dùng sức bỏ dao nĩa xuống bàn, lau miệng ra lệnh:

- Tote ăn no đúng không? Giúp tôi lên phòng sắp xếp lại tài liệu!

Tote tự nhiên nghe được trong lời nói của anh vị chua, còn nữa lão đại lại đuổi anh ta đi.

Anh ta lập tức lộ ra vẻ mặt đáng đánh:

- Dean, bây giờ chúng ta ở Nhật Bản, công việc ở đâu ra? Cần gì sắp xếp lại tài liệu?

Diệc Tâm Đồng ngẩng đầu, vẻ mặt quái dị nhìn tới người đàn ông sắc mặt âm trầm đối diện, hai người bọn họ đang làm gì?

- Đây là nhiệm vụ lâm thời tôi cho cậu, lập tức lên lầu sắp xếp lại tài liệu, buổi tối tôi muốn dùng! Vậy thì cậu có ý kiến? - Anh nhíu mày, thái độ uy nghiêm không thể phản kháng.

Thông minh như Tote, anh ta cười nói:

- Được, tôi lập tức đi sắp xếp lại, tiểu thư ăn nhiều bò bít tết một chút, mùi vị không tệ!

Trước khi rời đi, anh ta không quên đặt khăn giấy ở trước mặt của Diệc Tâm Đồng. Dean nhìn thấy muốn bốc lửa lên, hận không thể một cước đạp anh ta đi.

Không nhận thấy được vẻ mặt phức tạp của Dean giờ phút này, Diệc Tâm Đồng gật đầu lễ độ với anh ta:

- Được, anh đi mau đi! Không cần phải để ý đến tôi!

Tote vừa rời đi, trên bàn ăn chỉ còn lại cô và anh đối diện, mà quỷ dị chính là trên bàn trưng bày một chậu hoa cùng với mấy cây nến đỏ đang cháy, nhìn qua giống như là bữa tối lãng mạn dưới nến. Nhưng trên thực tế cô suy nghĩ quá nhiều, hoa chỉ dùng để trang trí, nến mỗi bàn đều có, không khí chỉ là linh hoạt, cùng lãng mạn không liên quan.

Cô không dám nhìn thẳng anh, chỉ có thể cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí ăn bò bít tết.

Còn anh thì nhiều hứng thú nhìn cô, ngón tay vân vê ly rượu, lắc lắc dịch rượu màu đỏ trong ly, có loại dụng ý không ở trong lời mà ở cô gái nhàn hạ đối diện. Khóe miệng của anh chậm rãi nâng lên, lộ ra nét mặt quỷ mị câu hồn.

Diệc Tâm Đồng bị ánh mắt đối diện nhìn chăm chú làm cả người không được tự nhiên. Lòng không yên cô hốt hoảng lấy ly rượu bên cạnh, lại không cẩn thận đổ ly rượu xuống, ly rượu rơi trên mặt đất tan nát dưới đất.

- A!

Ly thủy tinh bị đập thành mấy mảnh, văng đến trên đùi cô, hơi đau nhói làm cô khẽ bật ra tiếng.

Sắc mặt anh thay đổi, cố nén kích động đi xem xét tình trạng vết thương của cô. Mày dày rậm, môi mỏng đẹp mắt nhếch lên, chỉ hỏi rất qua loa:

- Không sao chứ? Chỉ ăn có bữa cơm, đến cùng là cô đang làm gì vậy?

- Thật xin lỗi! - Cô vội nhặt những mảnh vỡ thủy tinh kia, chợt mất hồn, thủy tinh đâm bị thương ngón tay. Máu tươi từ đầu ngón tay xông ra, cô đau đến rút tay lại, cắn môi ngồi xổm trên mặt đất cũng không nhúc nhích.

- Cô đừng cử động cho tôi, sẽ có người tới dọn dẹp, đứng lên ăn cơm! –Âm điệu của anh không tự chủ đề cao máy phần, cô đau lòng đáp lại – Được!

Anh chê cô chân tay vụng về sao?

Ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau, trong mắt của cô lóe nước mắt. Xem ra anh ta thật sự không phải là Mạc thiếu gia, Mạc thiếu gia sẽ không la to nói lớn với cô, Mạc thiếu gia sẽ khẩn trương kiểm tra tay bị thương của cô, mà vẻ mặt của anh ta trừ lạnh lùng vẫn là lạnh lùng, cô thu hồi tầm mắt, rủ mặt.

Tại sao dáng dấp anh ta không thể xấu xí một chút, tại sao anh ta lại có một khuôn mặt giống Mạc thiếu gia? Tại sao cô nhìn thấy gương mặt này sẽ nghĩ rất nhiều về chuyện giữa cô và Mạc thiếu gia. diễn ,đàn lê~quý đôn Xem ra cô thật sự bệnh cũng không nhẹ mới có thể nhìn về phía một người xa lạ nghĩ nhiều như vậy.

Một tiếng chuông cắt đứt suy nghĩ của cô, hồi lâu cô mới phản ứng được là điện thoại của cô vang lên. Cô chậm rãi lấy điện thoại ra, sau đó kêu lên:

- Phi Ưng!

- Đồng Đồng, anh với Quan Hi đang tìm em, bây giờ em ở đâu?

Lòng của cô vang lên một âm thanh lộp bộp, Phi Ưng lại có thể cùng Quan Hi đến Nhật Bản tìm cô.

- Em. . . . . . - Cô nhìn người đàn ông ngồi đối diện, cũng nhận thấy được khi cô nhắc tới hai chữ ‘Phi Ưng’ thì sắc mặt của anh cứ luôn âm u.

- Em đang ở một quán trọ. - Cô cẩn thận từng li từng tí nhìn phản ứng của anh. Anh nhếch khóe môi khêu gợi lên, ánh mắt phức tạp nhìn cô, làm cho cô cảm thấy chột d