
thấy rõ diện mạo bóng dáng đó thế nào, lại phát hiện đột nhiên không thấy, trong lòng cô quýnh lên, thiếu chút nữa trẹo chân.
- Đồng Đồng sao vậy?
Cô mất tập trung làm anh lo lắng hỏi.
- Ây. . . . . . không có việc gì! - Chẳng lẽ cô quá nhạy cảm, tại sao cô cảm thấy bóng dáng này cực kỳ giống Mộ Dung Tuyết? Là cô ấy sao?
- Không có việc gì là tốt, em xem trán em cũng đổ mồ hôi! – Anh giúp cô lau mồ hôi, cô cười khổ sở một tiếng:
- Mạc thiếu gia, Mộ Dung Tuyết hiện tại như thế nào?
- Đang yên lành nói tới cô ấy làm gì? Anh đã ly hôn với cô ấy, em không cần cả ngày nghĩ tới những chuyện khác, nghĩ nhiều về cuộc sống sau này của chúng ta. - Mạc Duy Dương nhếch miệng lên mỉm cười sáng lạng, khóe mắt nổi nếp nhăn nhỏ, cằm căng ra.
- Không có gì, chẳng qua cảm thấy rất lâu không thấy cô ấy, không biết gần đây cô ấy thế nào! - Tầm mắt cô dời đến cửa sổ nhìn qua nhìn lại, nhưng nơi đó không có bóng người.
- Đồng Đồng, em hãy nghe cho kỹ, anh biết rõ em đang lo lắng cái gì, những thứ kia đều đi qua rồi, chớ suy nghĩ lung tung được không? - Anh cầm lấy tay cô vỗ nhẹ nhẹ xuống.
Cho dù trong lòng mơ hồ lo lắng, nhưng cô không muốn biểu hiện quá mức thần kinh ở trước mặt anh, cho nên cô cố gắng kéo ra một nụ cười:
- Được!
Bởi vì chưa tới hai ngày chính là cuộc sống kết hôn cho nên hai ngày nay Mạc Vi Phẩm cũng không còn yêu cầu có tính cưỡng chế đối với bọn họ, để cho họ tùy ý là tốt rồi. Có điều sau khi kết hôn, cô và Mạc Duy Dương sẽ ở lại biệt thự nhà họ Mạc, sinh sống chung với Mạc Vi Phẩm, Vũ Phong Nhi sinh, cứ như vậy, cô không thể ở biệt thự của ba.
Cô ở nhà bếp rửa chén, anh cũng theo vào, từ sau ôm lấy eo của cô, tựa đầu chống đỡ ở trên vai cô hỏi:
- Có tâm sự?
- À. . . . . . không có! - Cô đặt chén ở trong tủ chén, xoay người rửa tiếp đũa.
- Không? Chẳng lẽ không muốn nói cho anh biết tâm sự của em? Nói không chừng anh có thể giúp em! - Anh hôn một cái ở cổ của cô, bàn tay giữ thật chặt eo cô, không để cho cô có dịp né tránh.
- Em đang suy nghĩ, ở nơi này thì không thể ở biệt thự của ba! - Trong lời nói của cô có buồn bã và không đành.
- Là chuyện này? - Anh ngẩng đầu nhìn cô.
- Uh! Mấy ngày tới có thể ở biệt thự của ba không? Em sợ về sau cũng không có cơ hội nữa! - Cô dùng ngón tay có dính bọt vuốt vuốt âu phục đắt giá của anh, anh rủ xuống lông mày canh chừng tay cô, dùng ngón tay sờ sờ cái mũi của cô:
- Vật nhỏ, bẩn rồi, rửa sạch mới sờ anh nữa!
Cô bĩu môi, đặt tay vào nước rửa trong bồn, rửa một chút, ngẩng đầu hỏi:
- Mạc thiếu gia, anh nói rồi có thể giữ lời không? Anh đã nói có thể giúp của em, rốt cuộc có thể hay không?
Hai tay anh ôm ngực, ung dung nói:
- Cầu xin anh... anh sẽ giúp em!
- Vậy em cầu xin anh, giúp em cầu xin với cha mẹ anh đi!
- Nên phạt! Cha mẹ anh chính là ba mẹ em, còn phân rõ ràng như thế! - Một tay anh bắt được cánh tay của cô, kéo cô đến trước mặt, vỗ xuống mặt cô.
- Không phải còn chưa kết hôn sao? Em không gọi ra khỏi miệng!
- Haiza! Anh biết rồi, thu dọn đi, lát nữa đi qua! - Anh buông cô ra, vỗ bả vai của cô nói.
- Có thể trở về? - Cô hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
- Dĩ nhiên! - Anh xoay người đi ra phòng bếp, cô theo ở phía sau, nhón chân lên chân chó đấm vai giúp anh, nhưng chiều cao không đủ, cô chỉ có thể đấm đến lưng của anh.
Anh xoay người, dở khóc dở cười nhìn cô:
- Sao trước kia anh không phát hiện dáng dấp em lùn thế này! – Sao anh không cảm thấy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, phản bác:
- Em lùn ở đâu, là anh quá cao!
- Vậy em phải bổ sung dinh dưỡng thật tốt.
- Em đây không phải trời sanh sao? - Cô nhỏ giọng thầm nói.
Anh nắm bả vai của cô, đẩy cô.
- Không đi dọn dẹp hành lý hả? Dứt khoát qua luôn cũng tốt, dù sao mấy ngày tới cũng ở biệt thự, không mặc quần áo cũng được!
Anh mập mờ phun khí ở bên tai cô, cô vội nhảy ra:
- Không cần, em muốn đi thu dọn mấy bộ quần áo!
Cô lập tức chạy lên lâu, còn lại anh hai tay ôm ngực, khóe miệng mang nụ cười mê người.
Xuống lầu thì cô mang theo một cái rương lớn đi về phía anh, anh lập tức xạm mặt lại nhìn cô:
- Em làm cái gì vậy?
- Về nhà! Sao thế? Em thuận tiện lấy giúp quần áo anh để vào trong rồi! - Cô ngốc nghếch cười một tiếng.
- Về nhà! Sao thế? Em thuận tiện lấy giúp quần áo anh để vào trong rồi! - Cô ngốc nghếch cười một tiếng.
Mạc Duy Dương không nói nhận lấy hành lý trên tay cô, dùng sức vỗ vỗ đầu của cô, giọng điệu có phần cắn răng nghiến lợi:
- Thật đúng là anh làm vất vả em rồi!
Cô vuốt vuốt đầu, đôi tay túm chặt hông của anh, cười nói:
- Tuyệt không vất vả, đi thôi!
Mạc Duy Dương quay đầu lại nhìn cô một cái, lắc đầu bất đắc dĩ.
Mở cửa, hai người kéo hành lý đi vào.
Diệc Tâm Đồng vui vẻ xoay một vòng, nói với anh:
- Mạc thiếu gia, anh muốn ăn món ăn Tây nào?
Mạc Duy Dương ngồi trên ghế sa lon, sửa sang lại ống tay áo, thuận miệng mà đáp:
- Chỉ cần là em làm, anh đều thích!
Vì những lời này của anh, kết quả cô nấu một bàn thức ăn, anh nhìn phải sững sờ hai mắt.
- Đây là bữa tiệc Mãn Hán à? Xem ra rất không tệ, có tiến bộ! - Anh cầm cái thìa gõ