Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325951

Bình chọn: 7.00/10/595 lượt.

hách, d,iễn đàn lê quý đ,ôn mà vừa lúc khách xoay người, dội cho đối phương một thân màu tương nước sốt.

- A! – Mỹ nữ ăn mặc thời thượng tát cô một cái, lập tức từ vị trí nhảy lên.

- Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! - Diệc Tâm Đồng vội nói xin lỗi với đối phương, một tay ôm mu bàn tay bị thương của mình, cúi đầu cắn môi.

- Cô phục vụ khách nhân kiểu gì vậy? Gọi quản lý các người ra ngoài, thật sự là bẩn chết! - Mỹ nữ run run một thân váy bẩn thỉu trên người, không khách khí chỉ trích.

- Thật xin lỗi, cô có chỗ nào không hài lòng, tôi có thể từ từ cải thiện, mời tiếp tục dùng bữa ăn, tôi giúp cô thay một phần bít tết thịt bò mới! - Diệc Tâm Đồng vội vàng nói.

- Không cần, không có khẩu vị nữa! - Mỹ nữ nhẹ trề môi dưới.

Diệc Tâm Đồng lúc này gấp rút đầu đầy mồ hôi, không biết như thế nào cho phải. Người đàn ông ngồi đối diện mỹ nữ nhẹ nhàng mở miệng nói:

- Thôi Lala, đối phương cũng không phải phải cố ý.

Diệc Tâm Đồng không nhịn được nhìn đối phương nhiều một cái, là một người ngoại quốc lịch sự tiêu chuẩn, ngũ quan sắc xảo, âu phục sang trọng, quan trọng nhất là trên thân người đàn ông tản mát ra cao nhã và quý khí mê người.

Lúc cô nhìn anh ta, người đàn ông cũng đang nhìn cô, khêu gợi nhếch miệng lên mỉm cười mê người, ngón tay thon dài chập chờn ly đế cao trong tay, chất lỏng rượu màu đỏ đang từng vòng từng vòng lướt qua miệng ly, có ý tứ không chút để ý.

Người phụ nữ mới vừa rồi còn ương ngạnh thô lỗ lập tức như chim nhỏ nép vào người tựa vào ngực người đàn ông, móng tay màu đỏ xẹt qua khuôn mặt cương nghị của người đàn ông, bĩu môi, gắt giọng:

- Nhưng. . . . . . cô ta làm dơ quần áo của em, bộ váy này lại là quà tặng anh tặng cho em. . . . . . bảo người ta có đau lòng không?

Người đàn ông cúi đầu hôn môi của cô ta, đôi mắt câu hồn mang theo nụ cười nhàn nhạt:

- Chỉ là bộ váy mà thôi, hôm khác tặng em thêm một cái!

Anh ta lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô nói:

- Lại đi bưng một phần bít tết thịt bò đến đây đi! Ba phần chín là được rồi! – Người đàn ông ngẩng đầu cười nói với cô.

- Vâng! - Diệc Tâm Đồng không nhịn được hít một hơi, trai đẹp hoàn hảo không so đo. Cô vội chạy về phía nhà bếp lại bưng một phần bít tết thịt bò mới lên bàn.

Người phụ nữ lạnh lùng nhìn cô một cái, vung tay kêu lên:

- Đi đi! Ở đây không cần cô phục vụ!

Diệc Tâm Đồng xoay người rời khỏi bàn ăn, sau đó đến phòng bếp, để tay dưới vòi nước, rửa thật lâu, cho đến khi tay sưng đỏ, nguy rồi! Bộ dạng thế này trở về, còn không bị Mạc thiếu gia hoài nghi, nếu để cho anh ấy biết cô ở nhà hàng Tây học nấu ăn, anh chắc chắn sẽ không cho cô đi đến nơi này.

Vì không để cho anh nghi ngờ, Diệc Tâm Đồng mua một cái bao tay đeo trên tay, mặc dù thoạt nhìn có chút tức cười, nhưng chỉ cần không lấy bao tay xuống, cũng sẽ không có chuyện nữa.

Quá hỏng rồi, vừa lúc thương tổn ở tay phải, cho nên cầm đũa thì đều sẽ đặc biệt làm người khác chú ý.

- Trời rất nóng em mang bao tay làm cái gì? - Ánh mắt Mạc Duy Dương nhìn chằm chằm tay cô, mở miệng nói.

- À. . . . . . đồ trang trí, gần đây tương đối thịnh hành cái này! – Cô vội rút tay về, có hơi xấu hổ mà dùng tay trái ôm tay phải của mình.

Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi cũng nhìn qua cô, thái độ hai người xem như bình thường, có điều anh lại vẫy vẫy tay với cô.

- Cho anh xem một chút? Thịnh hành chỗ nào?

- Không phải. . . . . . cái bao tay này không thể lấy, bởi vì phải mang mấy ngày mới có thể lấy ra, nếu như bây giờ lấy xuống, thì không thể đeo, bởi vì thiết kế bên trong sẽ bị phá hư! - Nhịp tim cô như sấm nháy mắt nói.

- Thiết kế cái gì? – Anh buông đũa xuống ung dung nhìn cô hỏi.

- Chính là thiết kế rất đặc biệt! Mạc thiếu gia, đợi trở về phòng lại nói, bây giờ ăn cơm có được không? – Cô tiến tới trước mặt anh nhỏ giọng van xin.

Anh nhíu nhíu mày, cũng không có vạch trần cô, đã cảm thấy bao tay của cô có nhiều bí ẩn, không sao, đợi trở về phòng sẽ xem rõ!

- Uh! - Anh tỏ vẻ đồng ý, gật đầu một cái.

Cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu múc cơm.

Diệc Tâm Đồng cầm áo choàng tắm, len lén liếc nhìn anh trên giường, may là anh đã ngủ rồi. Cô nhẹ chân nhẹ tay vào phòng tắm, sau đó để áo choàng tắm ở một bên, ghé vào trước gương phòng tắm, lấy cái bao tay ra. Thật là đau, cũng chỉ có vào lúc này, cô mới có thể không nhịn được kêu đau ra tiếng, dù sao không ai thấy.

Mà một đôi dép không hề cho hay biết đi tới cửa phòng tắm, thấy hết rất rõ ràng tình huống bên trong.

Diệc Tâm Đồng đeo bao tay lần nữa, sau đó nhét thuốc vào trong túi áo, ra khỏi phòng tắm, tay đau thành ra như vậy, cô vẫn là không muốn thấm nước nữa.

Trên giường người đàn ông đã phát ra tiếng hít thở đều đều, cô sợ quấy rầy đến anh, cho nên không dám lộn xộn, chỉ có thể kề bên cơ thể anh nhắm hai mắt lại, mệt quá, nhưng tay rất đau. . . . . .

Mắt của Mạc Duy Dương bỗng nhiên mở ra, nghiêng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt dừng lại ở tay cô đặt trong ngực.

Diệc Tâm Đồng bất tri bất giác đã tiến vào mộng đẹp, tay đến ngực của anh, như mèo con một dạng nắm lấy áo choàng tắm của anh không thả, anh dưa tay gạt tay của cô, nhẹ n


Duck hunt