
út chốc hai chân mềm nhũn ra, quỳ trên mặt đất, đầu cuối xuống mặt đất, khóc lớn tiếng nói:
- Ba, con tới trễ, thật xin lỗi. . . . . . bây giờ con mới đến thăm ba, thật xin lỗi!
Mạc Duy Dương đưa tay nắm lấy tay cô, kéo cô từ dưới đất đứng lên:
- Đồng Đồng!
- Là con bất hiếu, thật xin lỗi ba! - Cô ghé vào trong lòng anh, khóc rất dữ dội. Anh cúi đầu hôn một cái lên trán cô, khuyên nhủ - Không phải lỗi của em!
Hai tay Diệc Tâm Đồng ôm cổ của anh, mặt dính vào ngực anh, nước mắt dính ướt áo sơ mi anh, để lại một vết bẩn màu đen.
Anh đưa tay vỗ lưng cô, để cô trút hết cảm xúc trong lòng ở trong ngực anh.
Mạc Duy Dương ngồi một đầu gối trên bờ cát, mà đầu của cô gối lên chân của anh, hai tay chồng lên nhau ở ngực, ngửa đầu nhìn lên mây trên trời. Trong tay của anh đang kẹp một điếu thuốc, chậm rãi phun ra một vòng khỏi từ miệng, nhìn lên bầu trờ với cô. Một con sóng mạnh đánh tới, ướt đẫm ống quần của anh và giầy của cô.
Ai cũng không nói gì, cũng không ai nỡ lòng phá vỡ lúc an tĩnh tốt đẹp này đây.
Ngón tay cầm điếu thuốc của anh lướt qua sống mũi của cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Đầu lưỡi mang theo mùi thuốc lá quấn quanh hàm răng cô, cô khó khăn nuốt một hơi. Tất cả trong miệng đều là hơi thở của anh, cô nheo nheo mắt. Ánh sáng mặt trời chói chang trên đỉnh làm mắt cô sắp mở không ra rồi. Bình tĩnh như nước hồ thu bị khuấy lên thành một cái hồ ái tình.
Ngón tay của anh tỉ mỉ mô phỏng cái mũi của cô, môi không chút kiêng kỵ hôn lên môi cô.
Anh làm cho cô ngồi dậy, tay từ sau ôm lấy toàn bộ eo cô, đầu đặt trên vai cô, hôn qua cổ cô. Ngón tay kéo áo sau lưng cô, in xuống nụ hôn nóng bỏng trên vai cô. Cô đưa tay che miệng anh, lắc đầu một cái.
- Mạc thiếu gia, không được. . . . . .
Hai con ngươi trong mắt anh nhiễm tình dục, trực tiếp hôn lên miệng cô, ngón tay trượt dọc một đường, nắm lấy bắp đùi của cô chống trên phần dưới của mình.
- Đồng Đồng, anh muốn em! Làm sao đây? Anh không dừng lại được. . . . . .
Lời của anh là cơ thể cô cứng đờ, cau mày nhìn anh:
- Chẳng lẽ anh ngay trước mặt ba tôi, ở chỗ này làm sao? Mạc Duy Dương rốt cuộc anh xem tôi là cái gì? Công cụ để anh tiết dục?
Sắc mặt anh trong nháy mắt tái nhợt, quay đầu lại liếc nhìn bia mộ cách bọn họ không xa, cắn môi cô nói:
- Thật xin lỗi, anh quá nóng vội rồi!
Cô nhìn anh, sau đó ngồi thẳng người bắt đầu sửa sang lại quần áo của mình, gẩy lại đầu tóc rối bời, cúi đầu, trong mắt có bi thương:
- Mạc thiếu gia, chớ quên anh còn có vợ, cô ấy luôn chờ anh.
Mạc Duy Dương từ sau ôm cơ thể cô, thở dài nói:
- Thật xin lỗi, anh không cần!
Lòng cô chua xót chau mũi một cái, câu không cần này của anh làm cho trong lòng cô bỗng dưng đau xót.
Mạc Duy Dương buông cô ra, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía cô đốt thêm một điếu thuốc.
Lòng cô chua xót chau mũi một cái, câu không cần này của anh làm cho trong lòng cô bỗng dưng đau xót.
Mạc Duy Dương buông cô ra, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía cô đốt thêm một điếu thuốc.
Diệc Tâm Đồng chú ý tới điện thoại của anh vang lên, anh chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua, cũng không có ý muốn nghe. Cô thấy trên màn hình hiển thị tên ‘Mộ Dung Tuyết’.
Điện thoại di động vang lên nhiều lần, Mộ Dung Tuyết cũng đoán chừng được anh sẽ không nhận, cuối cùng điện thoại vang mệt mỏi, rốt cuộc ngưng.
Mộ Dung Tuyết cúp điện thoại, nhìn chằm chằm điện thoại thầm nói:
- Sao lại không nhận điện thoại của mình? Đi đâu?
Cô đưa tay vẫy thư ký của anh hỏi;
- Tổng giám đốc đu đâu rồi hả?
Thư ký chi ấp úng nói:
- Tổng giám đốc không có dặn dò, không rõ ràng lắm!
Mộ Dung Tuyết nheo mắt nhìn anh ta;
- Anh là thư ký của anh ấy, lại không biết anh ấy đi đâu? Anh đang giấu giếm tôi cái gì?
- Tổng giám đốc chỉ bảo tôi hủy bỏ lịch trình làm việc hôm nay, những thứ khác tôi hoàn toàn không biết! - Thư ký oan uổng kêu lên.
Tim thắt lại. "Hủy bỏ lịch trình?" Mộ Dung Tuyết phất phất tay với anh ta, đại khái cũng biết anh đi đâu. . . . . .
******
Mạc Duy Dương để điếu thuốc cuối cùng trên mặt đất, đứng dậy nhìn về phía cô nói:
- Đi thôi!
Diệc Tâm Đồng không hiểu ngẩng đầu nhìn anh:
- Đi đâu?
- Chẳng lẽ em không thấy đói? - Anh nhíu mày nhìn cô.
Cô lúng túng đứng lên, trên mặt có mê muội:
- Mạc thiếu gia, anh không phải đi làm sao?
- Anh cho mình nghỉ không được sao? - Anh xoay người đi tới xe ở ven đường, Diệc Tâm Đồng mím mím môi, đuổi theo.
- Mạc thiếu gia! Anh về đi làm đi! Hôm nay rất cảm ơn anh đã dẫn tôi tới đây, còn nữa cảm ơn anh đã lập bia giúp ba tôi! - Tay của cô chỉ chỉ về hướng ngôi mộ.
Anh giữ chặt cổ cô, kéo cô đến trước mặt, vẻ mặt có pần u ám nhìn chằm chằm vào cô:
- Anh làm những thứ này không phải vì muốn lấy được cảm kích của em, em hiểu chưa? Sau này không được nói hai chữ cảm ơn nữa, anh không thích nghe! - d'iễn đàn l,ê quý đ'ôn Anh buông lỏng ra cô, sải bước đi về phía trước.
Diệc Tâm Đồng theo dõi bóng lưng của anh, lâm vào một hồi mê man, vậy anh làm những thứ này là vì cái gì? Cô cũng không dám hy vọng xa vời rằng anh vì thích cô mới nguyện ý vì cô làm những thứ này, l