Snack's 1967
Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327035

Bình chọn: 7.5.00/10/703 lượt.

Đồng tạm biệt người nhà họ Vũ, bắt xe trở về khu Linh Lung.

Mặc dù nhà họ Vũ không ai đồng ý một mình cô gái như cô sống ở đây, nhưng cô muốn có được những kỉ niệm về ba trong căn nhà này, nên cô dứt khoát ở lại nơi này.

Nhét chìa khóa nhà vào bên trong một bình thủy tinh, Diệc Tâm Đồng ngồi trên ghế sa lon ôm gối ôm trong ngực, cảm thấy rất mệt mỏi.

- Tinh tinh!

Tiếng chuông cửa tinh tinh bất thình lình vang lên, dọa cô giật mình. Cô bỏ gối ôm lại, đứng dậy đi tới cửa phòng, thông qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài cửa, nhưng phát hiện không có ai, chẳng lẽ cô nghe lầm? Cô xoay người thì chuông cửa lại vang lên một lần nữa.

Cô tò mò đẩy của ra một khe hở, ghé đầu nhìn ra lối nhỏ, cũng không hề thấy người nào. Lúc cô đang muốn đóng cửa thì một đôi tay bất ngờ đập lên cánh cửa, kéo cô từ trong nhà ra ngoài. Cô bị ngã vào trong một vòng tay ấm áp, hương nước hoa quen thuộc bao vây cơ thể cô. Ngay sau đó cô áp lên mặt sau cánh cửa, một đôi môi nóng bỏng nồng nhiệt đặt lên môi cô, điên cuồng hôn cô.

Cô rung động vươn tay đẩy anh ra, anh không cho cô cơ hội phản kháng, đôi tay đè bả vai của cô lại, cúi đầu cuồng dã đòi lấy ngọt ngào trong miệng cô. Chỉ có hôn cô, mới có thể làm cho anh cảm thấy cô thật sự tồn tại.

- Đồng Đồng. . . . . . – Tay anh đẩy cô ra, áp vào trong lòng ngực anh. Anh thở hổn hển hôn qua vành tai cô, nhớ nhung gọi tên cô, môi nặng nề mút lỗ tai của cô.

Diệc Tâm Đồng khó chịu kêu lên:

- Buông tôi ra! - Nhiệt tình của dọa anh dọa tới cô, cô sắp không thể hít thở, khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đến đỏ bừng, tay nhỏ bé ở đánh loạn một trận trên lưng anh.

Anh buông ra, lại đè cô lên cánh cửa hôn lần nữa. Đôi tay giơ cao hai tay của cô, môi đặt lên môi cô lần nữa, thô bạo gặm cắn môi cô. Anh nhịn hai năm không đi gặp cô, không đi quấy rầy cô, hôm nay lại nhìn thấy cô, anh đã không khống chế được mình. Anh thật sự yêu cô, anh không muốn mất đi cô nữa, cho nên anh giống như nổi điên gặm cắn môi cô, muốn dung nhập cô vào trong cơ thể của mình.

- Mạc thiếu gia! - Diệc Tâm Đồng sợ hãi từ trong miệng phát ra một âm thanh nhỏ.

Rốt cuộc anh buông lỏng môi cô ra, ngón tay vuốt ve môi đỏ mọng bị anh hôn sưng, giọng có phần khàn khàn:

- Đồng Đồng!

Hai tay của anh nâng mặt cô, cái trán lạnh lẽo tựa trên trán cô, dường như có nghìn câu vạn chữ muốn nói với cô. Mà cô cũng rõ ràng cảm giác khác thường của anh, cổ họng nghẹn ngào, mặc cho anh nâng mặt cô, suy nghĩ có chút cam chịu.

Cho đến khi một tiếng gầm nhẹ truyền đến:

- Mạc Duy Dương, tên khốn!

"Bốp" một tiếng, hai người vốn vẫn tựa vào nhau trong nháy mắt bị người khác kéo ra. Gương mặt tuấn tú Mạc Duy Dương bị đánh trúng một quyền hung bạo.

Thình lình xảy ra biến hóa khiến mọi người đều ngơ ngẩn. Phi Ưng cực kỳ tức giận kéo Diệc Tâm Đồng ra, sau đó che chở cô ở phía sau, lo lắng nhìn cô hỏi:

- Đồng Đồng, em không sao chứ? Tên súc sinh này, tại sao có thể đối xử với em như thế?

Diệc Tâm Đồng hồi lâu mới lấy lại tinh thần, không hiểu nhìn Phi Ưng:

- Sao anh có thể tùy tiện đánh người?

- Anh ta ức hiếp em, anh đều đã thấy hết, Mạc Duy Dương! Thức thời thì cút cho tôi! - Phi Ưng chỉ vào Mạc Duy Dương ra lệnh.

Mạc Duy Dương phun một ngụm máu xuống đất, đưa tay nắm cổ áo của Phi Ưng, hung hăng đấm một quyền vào mặt anh ta, lạnh lùng nói:

- Đây là chuyện của tôi và cô ấy, còn chưa tới phiên anh nhúng tay vào, người nên cút là anh!

Anh đẩy Phi Ưng ra, nắm tay Diệc Tâm Đồng kéo cô vào trong phòng, sau đó sập cửa ngay trước mặt Phi Ưng. Phi Ưng khẽ nguyền rủa một tiếng, đi tới cửa dùng sức đập:

- Mạc Duy Dương, anh muốn làm gì? Mở cửa cho tôi! Mở cửa!

Diệc Tâm Đồng bị ném trên ghế sofa, trong mắt có ý sợ hãi đối với Mạc Duy Dương. Mạc Duy Dương ngã ngồi trên ghế sofa, đưa tay xoa nhẹ mặt bị thương, trong lòng vô cùng ngột ngạt.

Tiếng đập ngoài cửa không hề ngừng, mà không khí trong phòng cũng lạnh lẽo, ngưng đọng đến mức thấp nhất. Diệc Tâm Đồng thật sự lo lắng cửa sẽ bị Phi Ưng đập nát, đứng dậy muốn mở cửa cho Phi Ưng, lại bị anh phát hiện ra ý đồ.

- Không được mở cửa cho anh ta! – Tay anh kéo tay cô lại, kéo cô đến trước mặt mình - Không được để ý tới anh ta! – Tay anh giữ cằm của cô, lên tiếng ra lệnh - Không được phép đi!

Cô yếu ớt nói:

- Nhưng. . . . . .

- Anh có lời muốn nói với em! - Anh đột nhiên hạ thấp giọng nói, buông cô ra, mím khóe môi.

Diệc Tâm Đồng len lén nhìn anh một cái, mặt của anh bị thương rồi, chẳng lẽ anh không biết sao?

- Anh bị thương!

- Tại sao lúc trước không nói tiếng nào bỏ đi? Tại sao? - Ánh mắt của anh chớp một cái cũng không, trong nháy mắt nhìn cô, sau đó tự bào chữa – Anh biết rõ em hận anh hại chết ba anh, nhưng. . . . . .

- Tôi đã sớm quên chuyện quá khứ, cũng xin anh không nên nhắc lại! - Trong lòng cô có chút khó chịu quay đầu.

Anh nắm lấy tay cô:

- Đồng Đồng, muốn gặp ba em không?

Cô trợn to mắt, không hiểu nhìn anh:

- Lời này của anh có ý gì? Anh tìm được ba tôi rồi sao?

Cô kích động nhảy lên.

- Anh dẫn em đi gặp ông ấy. . . . . .

*******

Diệc Tâm Đồng nhìn một tấm bia mộ trước mắt, trong ph