
Mặc dù người ta lớn hơn tớ một chút, nhưng không ảnh hưởng đến tớ thích anh ấy!
- Cái này gọi là người đàn ông thành công, có sức quyến rũ! - Một cô khác cười nói.
Hai nữ sinh nhanh chóng lướt qua trước mặt cô, cô cắn môi, nghĩ thầm, ý nghĩ này của các cô ấy có phải rất giống mình lúc trước không? Lúc trước cô cũng rất mê luyến anh, coi anh như thần tượng sùng bái, nhưng hôm nay lại không còn say mê, chỉ có đau lòng.
Diệc Tâm Đồng mua sữa chua, bánh bao, mì ăn liền và với một chút thức ăn không cần cũng có thể ăn. Thật sự quá bi ai, cô đã là người hai mươi tuổi, lại không biết nấu cơm! Cho nên chỉ có thể dùng mấy thứ này để lấp đầy bụng của mình, đợi khi rãnh lại đi học xuống bếp! Cũng không thể ăn những thứ thức ăn bỏ đi này cả đời?
Xách theo một đại bao đồ đi tới cửa khu, bảo vệ giúp cô mở cửa, cô vội nói cảm ơn với ông, sau đó đi vào ngôi biệt thự thuộc về cô. Biệt thự của cô ở phần thứ ba, mà cha mẹ của Mạc Duy Dương ở phần thứ nhất, cha mẹ của Mộ Dung Tuyết ở phần thứ hai. Dựa vào cấu tạo của khu Linh Lung, mỗi gần gần như cách rất xa, bên trong khu trồng rất nhiều cây và hoa cỏ, quang cảnh rất tao nhã.
Diệc Tâm Đồng dự định ăn bữa ăn tối, tắm, sáng sớm ngày mai đến nhà họ Vũ. Chẳng qua ý định của cô nhanh chóng tan vỡ, bởi vì Vũ Lạc Trạch đột nhiên gọi điện thoại bảo cô về nhà họ Vũ, nói rằng ông nội muốn gặp cô.
Bất đắc dĩ liếc nhìn mỳ ăn liền vừa ngâm nước mềm, thay bộ đồ tương đối chính chắn, lần nữa ra khỏi biệt thự.
Vũ Lạc Trạch tự mình lái xe tới đón cô, đến ngoài cửa khu, cô liếc mắt đã thấy được Vũ Lạc Trạch ngồi trong xe. Vũ Lạc Trạch thay cô mở cửa xe kêu lên:
- Đồng Đồng vào đi!
Cô ngồi xuống, xoay người nhìn anh nói:
- Anh, sao anh biết em đã trở về?
- Cai này còn phải hỏi sao? Không nên xem nhẹ thực lực nhân viên làm việc dưới tay anh! - Anh cười nói.
Cô ồ một tiếng. Đọc truyện tại nguồn để cập nhật chương mới nhanh nhất [diễn đàn Lê Quý Đôn'>
Xe rất nhanh lái đến biệt thự nhà họ Vũ, lần đầu tiên Diệc Tâm Đồng trở về nhà họ Vũ, trong lòng khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Nghe Vũ Lạc Trạch nói, nhà họ Vũ cũng không có nhiều người, bà nội đã sớm khuất mặt ở nhân thế, trong nhà trừ oogn nội sắp 90 tuổi, chỉ có cha mẹ của Vũ Lạc Trạch, bác của cô, Vũ thịnh Hồng và vợ ông ấy là Uyển Uyển.
Ông nội đã gặp mặt, về phần bác và vợ của ông ấy đều là lần đầu tiên gặp mặt, cô ra sức hít thở làm cho tay mình không phải run.
- Đến rồi, xuống xe đi!
- Vâng!
Cô xuống xe cùng với anh lên bậc thềm. Biệt thự nhà họ Vũ nhìn qua có vài phần cổ kính, nhưng vẫn rất trang nghiêm hùng vĩ.
- Ông nội, cha mẹ, Đồng Đồng đến rồi! - Vũ Lạc Trạch lớn tiếng kêu lên.
- Về rồi à! – Một âm thanh sắc bén vang lên, Diệc Tâm Đồng thấy một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ, trang điểm tinh tế đi ra phòng khách, đang đứng ở cửa phòng khách nghênh đón họ.
- Mẹ! - Vũ Lạc Trạch mở miệng kêu lên.
Diệc Tâm Đồng vội vàng cúi đầu kêu lên:
- Bác cả!
- Đến đây, mau vào ngồi! - Đỗ Uyển Uyển hướng nàng ngoắc cười nói.
Diệc Tâm Đồng thấy ấn tượng đầu tiên đối với bà là giọng nói rất lớn, sau đó là đối với người khác khá lịch sự, không giống mấy nữ chủ nhân đóng chanh chua như phim truyền hình.
Diệc Tâm Đồng dưới sự tiếp đón của bà, vào trong phòng khách.
Vừa vào phòng khách, mới phát hiện hai người đàn ông ngồi trên sofa giữa phòng khách. Một người trong đó là ông nội, một người khác có vài phần giống ba, cô nghĩ ông ấy hẳn là bác cả? Cô vội lễ phép với đối phương kêu lên:
- Bác cả!
Vũ Thịnh Hồng đứng lên cười nói:
- Đây chính là con gái của Thịnh Thiên sao? Lớn như vậy?
- Cha, em ấy chính là Đồng Đồng! - Vũ Lạc Trạch liền kéo cô ngồi trên ghế sofa, cô di chuyển người, có hơi xấu hổ mà cười.
- Đã trở về, về sau có dự định gì? - Vũ Hồng Minh nhìn cô hỏi.
- Ở lại thành phố J, tìm việc làm. – Cô nhìn Vũ Hồng Minh nói.
- Đến công ty của anh con làm đi! Thuận tiện để nó giúp con sắp xếp công việc! - Vũ Hồng Minh nói.
- Ông nội, cháu quay về không phải để ở nhà họ Vũ, mà là vì ba, cháu sẽ ở lại ngôi biệt thự của ba. Về phần công việc, tự cháu sẽ từ từ tìm, không cần đến công ty của anh!
Cô biết nói ra lời này nhất định sẽ làm Vũ Hồng Minh mất hứng, nhưng cô cũng không muốn để các bác thấy, cô trở lại clà vì tranh đoạt gia sản.
- Tại sao không đến công ty của anh con, bởi vì vẫn còn tức giận ông nội, giận ông nội chia rẽ ba và mẹ con? - Ôõng ho khan một tiếng, sắc mặt kích động có chút tái nhợt.
- Không phải. . . . . . cháu chỉ muốn dựa vào năng lực của chính mình tìm một công việc. - Cô cúi đầu nói.
- Đồng Đồng, thân thể ông nội không được khỏe, không nên làm ông nội kích động! Đồng ý với ông đi! - Vũ Lạc Trạch ngồi bên cạnh nắm tay cô, lắc đầu một cái.
Diệc Tâm Đồng há miệng, trong lòng bế tắc muốn chết.
Đỗ Uyển Uyển và Vũ thịnh Hồng cũng khuyên nhủ:
- Đồng Đồng, một mình anh trai con quản lý cả một công ty cũng rất mệt mỏi, con hay ở lại giúp một tay, để ông nội cũng an tâm nghỉ ngơi, thế nào?
- Cháu. . . . . . chuyên ngành cháu học là âm nhạc, đối với quản lý. . . . . . cháu sợ rằng. . . . . . – Không đủ