
hải việc tớ phụ trách.”
Gia Hòa có chút không biết nên khóc hay cười, trên cơ bản cô đã có thể tưởng tượng tình cảnh lúc đó.
Khi Bảo Thục gặp phải Dư Chính…
“Lúc ấy tớ liền nổi nóng, cái gì gọi là đừng làm loại chuyện này, cái gì gọi là không phải việc tớ phụ trách chứ? Tớ đã nói, không phải cậu xin tớ, tớ chỉ cảm thấy James hợp với case này nhất, những gương mặt khác chẳng lọt vào mắt tớ.”
“…” Cô bất đắc dĩ suy nghĩ, Bảo Thục hình như luôn có cách đem sự tình biến thành một dạng khác.
“Tên hèn hạ kia đập bàn, nói James làm con gái người ta tự tử, thì là thứ tốt đẹp gì chứ.”
“…” Gia Hòa bĩu môi, cũng không thể trách Dư Chính, anh nói sự thật. Nhưng hình như cô chưa bao giờ suy nghĩ tới, thiếu gia làm cho con gái người ta tự tử rốt cuộc có phải người tốt hay không. Khi cô biết chuyện, mọi ý nghĩ trong đầu cô đều là chuyện này sẽ có ảnh hưởng lớn.
“Lúc đó tớ hoàn toàn nổi nóng, cho nên chỉ vào cậu ta nói…” Bảo Thục trước đó còn lòng đầy căm hận đột nhiên như bóng cao su xì hơi, chưa nói đã hết khí thế.
Gia Hòa suy nghĩ, câu này của cô có lẽ khiến Dư Chính không thể kiềm chế: “Cậu nói gì với anh ấy?”
“Cũng không có gì.” Âm thanh Bảo Thục nghe ra hơi ủ rũ, “Tớ đại khái nói với cậu ấy rằng, Dư Chính chẳng qua cậu ghen tị anh ta có duyên với phụ nữ mà thôi, loại đàn ông như cậu ngay cả nhìn tớ cũng chẳng muốn…”
Âm thanh Bảo Thục càng ngày càng nhỏ, có lẽ bản thân cô cũng biết lời nói của mình quá đáng.
Gia Hòa bất đắc dĩ vỗ trán, bất cứ đàn ông nào nghe lời nói thế này cũng sẽ phát điên, huống chi là từ miệng của người phụ nữ mình yêu thốt ra.
Quen biết bọn họ gần hai năm, Gia Hòa dần dần hoài nghi Dư Chính thích Bảo Thục, nhưng Bảo Thục hoàn toàn không biết, mà với tính cách của Dư Chính, chưa đến vạn bất đắc dĩ anh sẽ không thừa nhận.
Mãi cho đến lần đó đi tìm Dư Chính, Gia Hòa mới khẳng định, anh thích Bảo Thục.
Bởi vì thoạt nhìn anh rất cô đơn, cả người phờ phạc. Khi cô nói với anh, đêm qua Bảo Thục khóc lóc kể lể với cô, anh đột nhiên khàn giọng hỏi: “Cô ấy…khóc? Cô ấy… có khoẻ không?”
Đó là một loại biểu tình chỉ nhìn thấy trên gương mặt của người đang yêu, ngay cả Dư Chính luôn luôn tự tin bình tĩnh, vào khoảnh khắc đó anh cũng lộ ra vẻ bất lực.
Bảo Thục lớn lên cùng Dư Chính từ thuở bé, cho dù đi học hay làm việc, bọn họ đều ở cùng nhau, tình cảm đương nhiên hơn bình thường, vì vậy đối với việc anh ra tay đánh người, Bảo Thục quả là chọc tức anh mất rồi.
“Cậu nói thế rất tổn thương người ta.” Gia Hòa nói trúng tim đen.
“Nhưng cậu ấy cũng không thể đánh tớ chứ, con trai đánh con gái là tệ nhất.”
“Nhưng mà cậu chọc giận anh ấy.”
“Cho dù dùng bất cứ lý do gì, đàn ông đánh phụ nữ là không đúng.”
Bảo Thục hiển nhiên là một người không hoàn toàn theo chủ nghĩa nữ quyền. Trên phương diện quyền lợi của phái nữ, cô cho rằng hoàn toàn bình đẳng, mà trên nghĩa vụ, cô vẫn theo nguyên tắc quý ông thục nữ từ thuở xưa.
“Tóm lại,” Gia Hòa nghiêm túc nói, “Quan hệ giữa cậu và Dư Chính lục đục là bởi vì tớ, tớ rất hy vọng hai người có thể hòa thuận, hai người không thể nào căng thẳng như thế cả đời, cậu hiểu chứ. Nếu biết hai bên đều sai, thì cậu hãy thử đi hoà giải với anh ấy đi. Càng kéo dài thời gian càng khó phục hồi vết nứt.”
Có lẽ Bảo Thục suy nghĩ lời nói của Gia Hòa, bởi vậy trầm mặc một hồi lâu. Cuối cùng dường như cô nhượng bộ: “Được rồi, tớ thừa nhận, thực ra tớ đã tha thứ cho cậu ấy. Ngày mai tớ sẽ đi xin lỗi cậu ấy, đương nhiên điều kiện trước tiên là cậu ấy cũng phải xin lỗi tớ.”
Gia Hòa vui vẻ nhoẻn miệng cười, Bảo Thục chính là một cô gái đáng yêu mà không giả tạo như vậy.
Tuy rằng với tính cách của Dư Chính, hai người bọn họ còn phải đi một đoạn đường, nhưng cô tin, Dư Chính nhất định sẽ không giao Bảo Thục cho người khác.
Trong những năm tháng chập chờn tại Hồng Kông, Gia Hòa rất may mắn có thể quen biết hai người bạn đặc biệt này. Cúp máy, Gia Hòa cảm thấy bất an không biết từ đâu tới. Dường như không biết con đường tiếp theo nên đi như thế nào.
Bỗng nhiên có một bóng đen đến cạnh giường cô, cô bị doạ phải đỡ lấy khung giường, nhìn kỹ lại, thì ra là thiếu gia.
Lúc này cô mới thở dài một hơi, hoàn cảnh lạ lẫm khiến thần kinh cô có chút căng thẳng.
Thiếu gia mới từ phòng tắm đi ra, thân trên trần trụi, anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, toàn thân ướt sũng, hơi nước trên đầu. Thượng Hải vào tháng hai, tuy rằng bên trong có hơi nóng, nhưng trông thấy cách ăn mặc này của anh, Gia Hòa vẫn nhịn không được mà ớn lạnh.
“Tôi không tìm thấy underwear, cô xếp vào đâu?” Biểu tình của thiếu gia vẫn trước sau như một.
Cô đảo mắt, hiện tại cô chính là bảo mẫu của anh, ngay cả quần lót nằm ở đâu cũng phải hỏi cô.
“Trong cái va ly màu xanh lá cây ấy.”
“Va ly màu xanh lá cây?” Vẻ mặt anh nghi hoặc.
“Chính là cái đêm qua tôi đặt trong phòng khách đó…” Bỗng nhiên cô dừng lại, bởi vì trong ấn tượng, hiện tại hình như thiếu gia không xách cái va ly kia, “Anh…sẽ không phải…”
Vẻ mặt anh mất kiên nhẫn: “Tôi tưởng là chỉ cần xách hành lý kia của mình là được rồi.”
Gia Hòa vỗ trán mình.
Cô nên s