
năm nay cho thí sinh thi lên, sang năm cô có thể được tuyển theo chỉ tiêu của trường, nói cách khác, cô sẽ không cần phải rời xa ba mẹ đi Thâm Quyến nữa, có thể nói là trong họa có phúc.
“Từ đó có thể thấy được, con chúng ta chính là một phúc tinh.” Thẩm Trường Đông cười vô cùng đắc ý.
Công việc của cha mẹ Lý Bối Bối rất bận rộn, từ bé cô đã sống ở nhà ông bà nội, ông bà rất chiều chuộng cô, cha mẹ thì luôn dùng vật chất để đền bù cho sự thiếu thốn lòng quan tâm săn sóc, ngày đó cô giống như một nàng công chúa nhỏ rực rỡ gấm hoa. Thế nhưng đám trẻ con bằng tuổi trong khu đều không muốn chơi với cô, có người ghen ghét, cũng có người là vì phụ huynh sợ con mình chẳng may chọc vào cô rồi gặp rắc rối, dần dà, tính cách của cô ngày càng trở nên hướng nội.
Chỉ có người anh họ Đinh cao lớn lại đẹp trai ở nhà hàng xóm, mỗi khi cô ngại ngùng rụt rè, anh vẫn luôn mỉm cười khen cô: “Cô bé xinh đẹp giống như búp bê vậy, lại hiền lành ngoan ngoãn, thật là giống nhóc con ngang ngược Tiểu Dật kia.”
Cô không cẩn thận bị ngã, anh trông thấy liền vội vàng đỡ cô dậy, anh về nhà tìm cồn và bông y tế ngồi xổm xuống lau vết thương trên chân cô, cô chỉ biết ngơ ngác nhìn cái đầu đen nhánh với mái tóc ngắn mềm mại của anh, vờn quanh chóp mũi là mùi hương nhàn nhạt của ánh mặt trời, cô quên đi đau đớn nơi miệng vết thương bị cồn đổ lên, sau đó anh lại khen cô vừa dũng cảm vừa hiểu chuyện.
Mấy đứa trẻ con nghịch ngợm trong khu nói cô bị cha mẹ vứt bỏ, không ai muốn cô, cho nên cô mới phải ở nhờ nhà bà nội, hai mắt cô ngập nước, trong lòng hoài nghi liệu những điều này có phải là sự thật. Đúng lúc đó anh xuất hiện, nghiêm mặt dạy dỗ những đứa trẻ kia, anh bảo bọn họ chỉ nói mò, sau đó quay sang cô: “Ba mẹ em vì quá yêu thương em nên mới không thể ở bên em, họ đang cố gắng làm việc là vì để cho em có một cuộc sống tốt đẹp nhất sau này.”
Mỗi khi rảnh rỗi anh còn dạy cô gấp máy bay giấy, kể những câu chuyện cổ tích hay cho cô nghe, về sau người lớn nói rằng anh thi đỗ một trường đại học tốt nhất. Còn nhớ ngày hôm đó khi nhận được giấy báo trúng tuyển, người lớn đưa cô sang nhà họ Đinh chúc mừng, anh nắm tay cô cười: “Bối Bối thông minh như vậy, lớn lên chắc chắn cũng có thể vào được đại học B.”
Cô có thể sao? Có phải nếu cô cũng thi lên đại học thì sẽ luôn luôn được ở cạnh anh, bởi vì anh học đại học thì mỗi tuần chỉ về nhà được có một lần, mỗi lần về lại bận rộn rất nhiều việc, cô hi vọng biết bao mình có thể lớn lên thật nhanh.
Anh nói “Tiểu Dật” chính là một cô nhóc ngang bướng, nhưng lúc nói những lời này, trên gương mặt anh là nụ cười yêu chiều, sau này cô mới biết đó là em gái của anh, tuy còn nhỏ nhưng cô cũng biết em gái và anh trai không thể nào ở bên nhau mãi mãi, cô không phải em gái của anh, cô muốn ở bên anh mãi mãi.
Anh khen cô hiền lành ngoan ngoãn, cô càng cố gắng ngoan ngoãn hơn, anh nói cô nên cởi mở hơn một chút thì tốt, cô bèn cố gắng thoải mái cởi mở hơn, anh học khoa Pháp luật đại học B, cô nhất định cũng phải thi đỗ vào đó.
Thế nhưng vì sao, vì sao cho đến khi cô đã làm được tất cả, anh lại không còn ở đó nữa? Ngày mai, anh đã là chú rể của người khác mất rồi.
Do đã ở quen nên sau khi chuyển khoa, Đinh Dật không xin đổi phòng, vẫn ở trong ký túc xá của nữ sinh khoa Ô-tô. Lên năm bốn đại học, mấy người trong ký túc về cơ bản đều đã có hướng đi cho riêng mình, ngoài Đinh Dật, Hồ Giai cũng ở lại trường học nghiên cứu sinh, Triệu Hiểu Đông dự định đi Mỹ du học cùng bạn trai, Dương Lộ Lộ thì được khoa đưa sang Đức làm nghiên cứu sinh thạc sĩ trao đổi với tư cách sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc.
Triệu Hiểu Đông tốt nghiệp đại học xong không xin được học bổng toàn phần, cô ấy vốn định trước tiên sẽ học thạc sĩ ở trong nước, nhưng bạn trai cô ấy lại có ý kiến: “Em học thạc sĩ xong rồi ở Mỹ người ta cũng không thừa nhận, sang đó lại phải học lại, ba năm, giờ lại thêm năm năm nữa, em có bao nhiêu tuổi xuân để mà lãng phí? Dùng tiền mua thời gian chính là cách chi tiêu có lợi nhất.” Anh ta có gia cảnh tốt, không cần học bổng cũng có thể cho bản thân và bạn gái một cuộc sống rất tốt ở nước ngoài.
Trong lòng cảm động, nhưng Triệu Hiểu Đông vẫn còn băn khoăn, về ký túc xá, cô ấy càu nhàu: “Bọn tớ vẫn chưa kết hôn, nếu dùng tiền của nhà anh ấy, sau này chắc chắn việc gì cũng sẽ phải nhượng bộ. Huống hồ chuyện tình cảm không thể nói chắc được, chẳng may sau khi ra nước ngoài bọn tớ chia tay, tha hương không người thân thích, lại không có học bổng, cuộc sống sẽ càng tồi tệ hơn.” Nhìn Dương Lộ Lộ đang nằm sấp chơi trò chơi trên máy tính, cô ấy hâm mộ nói: “Vẫn là cậu sướng nhất, hoàn toàn dựa vào chính mình, không cần phải nhìn sắc mặt của bất cứ ai.”
Dương Lộ Lộ lườm bạn: “Chị gái à, cậu đang cười nhạo tớ không có ai thèm sao?” Đã qua hơn ba năm đại học, cô ấy vẫn một thân một mình, người theo đuổi cũng không phải là không có, nhưng Dương đại tiểu thư cứ ngây ngô chẳng thấy ai vừa mắt, dùng cách nói của cô ấy thì là: “Tự mình làm được mọi việc, cần đàn ông để làm gì?” Đây tuyệt đối là chân lý, thay bóng đèn