Săn Chồng

Săn Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324181

Bình chọn: 9.00/10/418 lượt.

hích hợp với lúc vui vẻ mà thôi!

- Tôi thấy con người anh thật phiền phức! - Tôi vội

vàng ngắt lời anh ta rồi quay mặt đi chỗ khác.

Anh ta chẳng buồn đếm xỉa tới sự tức tối của tôi, đạp

chân vào phanh, nhìn tôi cười bảo:

- Mau xuống xe đi, đến nơi rồi!

- Cảm ơn! - Tôi miễn cưỡng nói cảm ơn vì dù sao anh ta

cũng đã đưa tôi về.

- Người đẹp, có rất nhiều cách giải sầu, không cứ là

uống rượu. Hơn nữa những người đàn bà hút thuốc chưa chắc là những người đàn bà

đẹp! - Anh ta vẫn không chịu buông tha.

Tôi chẳng buồn đếm xỉa đến anh ta, chỉ mượn rượu để xả

nỗi ấm ức trong lòng bằng cách sập mạnh cửa xe của anh ta sau khi bước xuống.

Tôi nhón chân đi vào phòng ngủ, giống hệt như một tên

trộm. Trong phòng một màu tối đen, tôi nghĩ chắc là anh ta đã ngủ rồi. Tôi đi

chân đất vào trong phòng, nhẹ nhàng như một con mèo. Trong phòng trống không,

Lâm Tiểu Vĩ vẫn chưa v

Tôi chợt thở phào nhẹ nhõm, chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều

mà lao ngay vào nhà vệ sinh tắm rửa, đánh răng, xử lý sạch mùi rượu trên người.

Sau khi tắm rửa và đi vào phòng ngủ, tôi phát hiện ra

một việc hết sức nghiêm trọng, đó là: Kể từ tối tôi bỏ nhà ra đi, Lâm Tiểu Vĩ

cũng không ngủ ở nhà.

Tôi hoàn toàn không suy đoán vớ vẩn. Lúc bỏ đi, tôi

ném váy ngủ ở trên sàn phòng ngủ, đến giờ cái áo ngủ đấy vẫn nằm nguyên trên

mặt đất, cuốn tạp chí tôi đang đọc dở cũng vẫn nằm nguyên trên gối. Tôi còn nhớ

rất rõ hôm ấy mình đã đọc đến trang nào rồi. Giả sử anh ta lười không thèm nhặt

cái áo ngủ của tôi lên thì cũng không đến nỗi gối đầu lên quyển tạp chí ấy mà

ngủ chứ? Không chỉ có vậy, cái bàn chải khô cong, khăn mặt cứng đơ… tất cả mọi

thứ đều chứng minh điều đó.

Tôi nhìn đồng hồ, đã là một giờ sáng. Xem ra hôm nay

anh ta không định về nhà.

Anh ta đi đâu nhỉ? Căn cứ vào trực giác của tôi thì có

khả năng Lâm Tiểu Vĩ đang ở nhà mẹ anh ta. Trước đây, mỗi lần chúng tôi cãi

nhau anh ta đều như vậy, thu dọn vài bộ quần áo rồi về nhà mẹ ở, giống như con

gái về nhà mẹ đẻ rồi chờ tôi gọi anh ta về nhà.

Nghĩ đến đây tôi lại thấy chán ngán. Tôi đã nuông

chiều anh ta đến mức sinh hư rồi, khiến anh ta coi đó như một thói quen, chưa

bao giờ tự kiểm điểm bản thân mình. Chỉ có điều lần này sẽ không như vậy, anh

Lâm thân mến, anh thẳng tay đánh người ta ấy vậy mà còn đợi người ta chạy đến

xin lỗi anh sao? Anh cứ đợi đấy, để xem anh đợi được đến khi nào!>

Nhìn bộ dạng của mình trong gương lúc này, tôi lại

cười chua xót. Nguyên nhân gì đã khiến cho cuộc hôn nhân của tôi bỗng trở thành

một cuộc chiến? Có thể là vì bản chất hiếu chiến, càng là người thân cận nhất

với mình càng cảm thấy không cần phải ngụy trang, chỉ để tranh giành một cái

thắng thua. Đột nhiên thấy mình thật ấu trĩ. Tôi ấu trĩ, Lâm Tiểu Vĩ cũng vậy.

Có khi tôi nghĩ rằng sự chững chạc và điềm đạm của anh

ta trước khi kết hôn đều là ngụy tạo. Vừa mới kết hôn đã luôn miệng kêu “Hãy

cho tôi tự do”, cứ như thể tôi khiến cho anh ta phải chịu nhiều ấm ức, thiệt

thòi lắm vậy. Phải nhường nhịn anh ta đủ điều, không để anh ta bỏ nhà ra đi.

Thật chẳng khác gì một đứa trẻ con ngỗ ngược, nhìn bên ngoài thì tưởng là đơn

giản nhưng nói trắng ra đó chính là sự ích kỷ, tùy tiện của anh ta.

Xét từ góc độ của việc kết hôn, lấy một người đàn ông

không có trách nhiệm làm chồng là một điều đại kỵ. Đây là lỗi lầm lớn nhất của

tôi.

Hồi đó tôi quyết định lấy anh ta không chỉ vì nhà anh

ta có tiền. Lúc ấy anh ta điềm đạm, trượng nghĩa, lại còn rất biết chăm sóc phụ

nữ, khác hoàn toàn với bộ dạng hiện nay. Tôi nghĩ thực ra mình giống như một

con rôbốt mà anh ta làm đủ trò để giành lấy cho bằng được, chơi được vài hôm

chán rồi lại vứt vào trong xó.

Điện thoại đột ngột đổ chuông, là một tin nhắn, ký tên

là “người vừa đưa cô về nhà”. Tôi cảm thấy thật nực cười, càng là những gã đàn

ông thích ra vẻ càng dễ để lộ ý đồ tán tỉnh của mình, nhất là đàn ông trung

niên như anh ta, vừa muốn bồ bịch lăng nhăng ở bên ngoài lại vừa không biết

sáng tạo trong cách tán tỉnh, luôn là cái phương pháp cũ rích ấy, thế mà đòi

nắm được trái tim của phụ nữ 8X ư?

Tề Tề từng kết bạn với một người bạn ở trên mạng, hai

người nói chuyện rất hợp nhau. Lần đầu tiên gặp mặt, hai người đi hát karaoke,

người đàn ông đó hát liền ba bài. Lúc hát đến bài cuối cùng, Tề Tề kéo tay tôi

đi, nói:

- Đi mau thôi, tớ phát hiện tớ với anh chàng này có sự

khác biệt quá lớn!

Lúc ấy tôi thấy rất buồn cười, trong lòng thầm đắc

chí: Những người bạn trên mạng của Tề Tề đều chẳng bằng một góc của Twiling.

Tôi có hai nick chat, một cái dùng cho công việc, một

cái dùng để buôn chuyện. Thực ra buôn chuyện chẳng qua cũng chỉ là dốc bầu tâm

sự mà thôi. Có người nói, con người ta đều sống với cái mặt nạ của chính mình.

Trong cuộc sống thực, con người dùng tên thật và nói ra những lời dối trá.

Ngược lại trong cuộc sống ảo, người ta dùng tên giả nhưng lại nói những điều

chân thật. Tôi thấy bản thân mình không thể sống mà không tâm sự, giữ mãi

chuyện gì đó trong lòng khiến cho tôi đứng ngồi không yên. Nhưng tôi không bao

giờ kể cho


Old school Swatch Watches