
n gia xong, đi đến bên anh câu nệ nói: “Đại Boss, anh
có biết đặt vé máy bay sao không?”
Phong Đằng từ trước tới
giờ không cần quan tâm những chuyện nhỏ nhặt thế này, đều là có người làm cho
anh. Anh nhìn Tiết Sam Sam đầy vẻ mệt mỏi, nói, “Đi nghỉ ngơi đi. Chuyện đặt vé
em không cần quan tâm.”
Anh xoay qua phân phó
Vương quản gia: “Ngày mai ông đi mua vé máy bay đi.”
Sam Sam ngượng ngùng nhìn
Vương quản gia: “Làm phiền ông.”
Quản gia tỏ vẻ nghiêm túc
như đây là việc ông phải làm, ông lấy giấy ghi lại cẩn thận số chứng minh thư
của cô rồi gọi 1 cô gái còn trẻ: “Tiểu Chu, dẫn Tiết tiểu thư lên phòng dành
cho khách trên lầu 2 đi.”
“Gian phòng phía đông.”
Phong Đằng chêm thêm 1 câu.
Cô gái có khuôn mặt bầu
bĩnh đi đến bên cô, vừa nghe được lời nói của Phong Đằng liền tỏ vẻ kinh ngạc,
khách sáo nói với Sam Sam: “Tiết tiểu thư, xin mời theo tôi.”
Tiểu Chu kéo hành lý của
Sam Sam lên lầu 2, đẩy cửa phòng ra và cười nói: “Đến rồi”
Cô gái bật đèn, căn phòng
hào nhoáng hiện lên trước mắt làm Sam Sam thốt lên: “Đẹp quá !”
Tiểu Chu mỉm cười: “Phòng
này đối diện với phòng của cậu chủ.”
Sam Sam sửng sốt một
chút: “Thật sao?”
“Đúng vậy, phòng cậu chủ
ở lầu 3, đối diện với phòng này.” Tiểu Chu chỉ lên trần nhà, “Phòng này có
quang cảnh tốt nhất, buổi sáng Tiết tiểu thư có thể mở cửa sổ nhìn thử xem.
Đáng tiếc giờ đang là mùa đông, tuyết vẫn còn rơi rất nhiều nếu không sáng mai
mà nhìn ra từ cửa số phong cảnh tuyệt đẹp.”
Tiểu Chu vừa nói vừa
nhanh nhẹn thu dọn hành lý, sau đó lại đi xuống dưới lầu đem cho Sam Sam một ly
sữa nóng.
“Tiết tiểu thư, cô còn
cần gì nữa không?”
Sam Sam vội vàng lắc đầu:
“Không, cám ơn cô.”
Tiểu Chu cười nói: “Tiết
tiểu thư đừng khách sáo như vậy. Tôi xin phép ra ngoài, có chuyện gì cô cứ dùng
điện thoại trong nhà gọi tôi.”
Chờ cô gái đi rồi, Sam
Sam mới đi loanh quanh nhìn căn phòng. Đúng là một căn phòng rộng rãi đầy đủ
tiện nghi, bàn đọc sách, tủ đựng quần áo đều có đủ, còn có ban công rất lớn,
ngay đó có để 1 cái ghế sofa. Nhìn cái ghế sofa màu trắng to to bự bự ở ban
công làm Sam Sam chỉ muốn nhào lại mà nằm.
Sam Sam đi ra ban công,
ngồi lên sofa, giương mắt nhìn xung quanh, trong lòng đột nhiên thấy phiền não.
Aizzzz, ban công của nhà
Đại Boss so với nhà cô bự hơn rất nhiều… Thực làm cho người ta tủi thân…
Trong vài giây, cô có
chút buồn phiền vì sự chênh lệch giữa 2 người. Nhưng cấu tạo sinh lý từ trước
tới nay của Tiết Sam Sam làm cô rất khó buồn bực vì chuyện gì quá lâu. Đầu óc
cô giờ cũng chẳng nghĩ tới chuyện đó nữa bởi cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến. Sam
Sam ngáp dài ngáp ngắn, đứng lên đi về phía giường ngủ.
Nháy mắt cô đã chìm vào
giấc ngủ.
Phòng khách dưới lầu vẫn sáng trưng như lúc nãy.
Phong Đằng cũng không
thường ở chỗ này, nhưng lúc này lại là Tết, nên không ít chuyện phải xử lý. Xử
lý mọi thứ xong, anh bước lên lầu, đột nhiên dừng lại, xoay qua nói với Vương
quản gia: “Đặt vé máy bay của Tiết tiểu thư vào mùng một.”
Vương quản gia ngây người
một lúc, lập tức gật đầu tỏ vẻ hiểu được ý tứ của Phong Đằng: “Vâng, cậu chủ.”
Phong Đằng nói xong thản nhiên đi lên lầu, lúc
đi ngang qua lầu 2, khóe miệng anh cong lên đầy ngụ ý.
Sam Sam ngủ một giấc đã
đời, lại nhớ đến chuyện xui xẻo xảy ra hôm qua, cô liền bừng bừng tức giận. Cô
đánh răng rửa mặt xong xuôi rồi mở cửa định xuống lầu, thì đã thấy Tiểu Chu
đứng bên ngoài chờ cô từ bao giờ. Tiểu chu lập tức tươi cười chào đón: “Tiết
tiểu thư, chào buổi sáng.”
Sam Sam vội vàng đáp lại:
“Chào buổi sáng, Tiểu Chu.”
“Mời Tiết tiểu thư xuống
lầu dùng bữa sáng.”
“Ách….” Sam Sam do dự vài
giây, đã làm khách nhà người ta mà còn dùng luôn cả bữa sáng thì không tốt lắm.
Tiểu Chu quan sát biểu
tình trên mặt Sam Sam, lập tức nói: “ Cậu chủ đã phân phó, nếu Tiết tiểu thư
dậy thì mời cô xuống dùng bữa sáng. Phong tiểu thư cũng đến đây.”
“Phong tiểu thư?” Sam Sam
hơi hơi kinh ngạc.
Tiểu Chu gật đầu: “Đúng
vậy, cô ấy đã đến đây từ sớm.”
Phong Nguyệt nhìn bát
cháo mà chẳng muốn ăn bởi lẽ sáng sớm cô tới đây cũng có phải để ăn sáng đâu.
Khuấy hai vòng trong bát cháo, cô cuối cùng cũng không nhịn được.
“Anh, năm nay Sam Sam sẽ
ở nhà chúng ta ăn Tết hả?”
Phong Đằng liếc nhìn cô
một cái, “Tin tức của em nhạy thật !”
Phong Nguyệt trên mặt có
tí ngượng ngùng, kêu một tiếng: “Anh”
“Sao?”
“…… Anh thích Sam Sam?”
Hỏi tới vấn đề này, cô
cảm thấy là lạ. Anh hai cô là như thế, nếu thích cái gì thì nhất định phải có
cái đó bên cạnh. Nhưng với tình huống này, cô không tài nào giải thích được.
Anh hai tự nhiên mang một
cô gái về nhà mừng năm mới…. Tuy rằng cô biết họ cũng quen biết được vài tháng,
nhưng Phong Nguyệt vẫn cảm thấy so với mấy chuyện nhà giàu gặp các minh tinh
sau vài ngày liền kết hôn còn ngạc nhiên hơn.
Phong Đằng từ chối cho ý
kiến, hiển nhiên cũng không trả lời.
“Anh, em quan tâm anh
mà.”
Phong Nguyệt nhìn anh và
nói: “Em biết anh không thích em nhiều chuyện, nhưng em chỉ muốn biết anh nghĩ
thế nào thôi. Anh nhất định phải làm em yên tâm. Giống như