
Phong Đằng ra lệnh.
Sam Sam cầm hai hộp cơm
lại.
“Mở hộp này ra.”
Sam Sam mở ra một trong
hai hộp.
Phong Đằng nhìn lướt qua
các món ăn nói : “Uh, cô chọn bỏ hết cà rốt ở món này ra, chọn cả ớt xanh ở món
này nữa.”
Nhìn thấy bộ dạng đờ đẫn
của Sam Sam, Phong Đằng trong lòng rất vui tiếp tục bổ sung: “ Tỉ mỉ một chút,
giống như là hôm trước nhặt rau thơm ấy.”
Cuộc sống đầy tớ của Sam
Sam sắp bắt đầu rồi.
Chú thích:
Cosplay: google để biết
thêm chi tiết! = = ( th0xjnh)
Tiết Sam Sam vinh dự trở
thành một nhân viên chọn thức ăn.
Mặc dù nói giàu sang
không phóng túng, nghèo hèn không thay đổi, quyền thế không khuất phục, nhưng,
nhưng cô vẫn chưa qua thời gian thử việc.
Có điều Sam Sam đã quyết
định, chờ qua thời gian thử việc trở thành nhân viên chính thức, cô nhất định
phải thể hiện một chút khí phách của mình.
Còn như hiện tại, tốt
nhất vẫn là nhặt hạt đậu ra.
Vẫn là ở tầng 22, văn
phòng CEO, Tiết Sam Sam ngồi trên ghế salon khu tiếp khách chuyên tâm nhặt đậu
tương, Phong Đằng cùng mấy vị manager cấp cao đang họp trong phòng nhỏ của văn
phòng vẫn chưa thấy đi ra.
Tính từ lần đầu tiên đến
đây cũng sắp một tháng rồi, Sam Sam lúc đầu vẫn hy vọng Phong tiểu thư trở về
cứu cô, nhưng hai ngày trước chủ tịch nói Phong tiểu thư lại đi Canada rồi.
Thật là, vừa mới sinh con
xong đã chạy lung tung rồi, người nhà chủ tịch quả nhiên ai cũng thần kỳ. Ví dụ
như chủ tịch đại nhân, bệnh kén ăn của anh ta cũng đã nặng đến mức không thể
tưởng tượng nổi, kinh khủng hơn nữa là tùy thuộc vào cách nấu mà thay đổi, hôm
nay ăn ngày mai chưa chắc đã ăn, luộc thì ăn mà xào chưa chắc đã ăn………..
Giữa lúc Sam Sam đang lẩm
bẩm một mình, cửa phòng họp mở ra, Phòng Đằng đi ra trong tình trạng bị vây
quanh bởi nhóm manager mặc dù Sam Sam không quen biết với mấy người đó, nhưng
cũng biết rằng đó đều là những nhân vật lớn của công ty, một mình ngồi cũng cảm
thấy không lịch sự liền đặt cái thìa trong tay xuống đứng dậy lịch sự hướng về
phía họ mỉm cười một chút.
Nhóm manager đó lập tức
nói: “Tiết tiểu thư mời ngồi xuống, không dám không dám.”
!
Bọn họ làm sao biết được
cô họ Tiết.
Chết rồi, chắc chắn là
việc cô không có khí phách làm nhân viên chọn thức ăn cho chủ tịch đã bị tất cả
mọi người trong công ty biết rồi!
Sam Sam mới nghĩ đến đó
đã lạnh hết cả người, sau này làm sao mà sống ở Phong Đằng được chứ?
Phong Đằng vốn đang
nghiêng người nói chuyện với mọi người, nghe thấy động tĩnh bên này, liền quay
người lại hỏi: “Làm xong rồi?”
“Vẫn chưa, vẫn chưa.” Sam
Sam vội vàng ngồi xuống tiếp tục lựa đậu tương.
Việc của sau này thì để
sau này nghĩ vậy, bây giờ trước hết phải hầu hạ chủ tịch cho tốt mới đúng, làm
việc lựa thức ăn thì làm việc lựa thức ăn, dù gì cũng là thức ăn cho vua dùng.
Sam Sam dùng thìa múc đậu
tương ra bỏ vào hộp cơm của mình, chủ tịch đại nhân đã nói không được lãng phí
đồ ăn, cho nên những đồ mà chủ tịch đại nhân không ăn Sam Sam nhất định phải ăn
hết, bây giờ chỗ đậu tương này đương nhiên sẽ phải vào bụng cô.
Cô làm rất lưu loát, hoàn
toàn không biết rằng những manager đang nhìn mình một cách kinh ngạc.
Sớm đã biết vị Tiết tiểu
thư này nhanh chóng trèo lên vị trí cao, nhưng không biết vì sao lại được chủ
tịch coi trọng như thế. Chủ tịch ngay cả chút thời gian nghỉ ngơi buổi trưa
cũng phải ở cùng một chỗ với cô, hoàn toàn không hề kiêng dè sự đàm tiếu.
Bây giờ xem ra, quan hệ
giữa Tiết tiểu thư và chủ tịch quả nhiên không phải bình thường.
Cô ta còn có thể gắp hết những
thức ăn mình thích từ bát của chủ tịch sang bên mình!
Mấy vị manager đi ra
ngoài với vẻ mặt suy tư, Phong Đằng đặt tập tài liệu trong tay lên bàn, đi đến
ngồi trước mặt Sam Sam.
Sam Sam đứng dậy, cung
kính đưa hộp cơm đến trước mặt anh ta: “Chủ tịch, đã xong rồi.”
“Ngồi xuống.”
“A.” Sam Sam đã cùng ăn
cơm với chủ tịch đại nhân một tháng rồi, đương nhiên đó cũng là do mệnh lệnh
của Phong boss, Sam Sam lại hiểu rằng Phong boss ăn xong cần có người dọn dẹp
bát đũa.
Sam Sam cầm đũa lên chầm
chậm ăn. Nói thật ra Sam Sam vốn ăn cơm rất nhanh, sụp sụp soạp soạp rất có
hiệu suất, kết quả là chủ tịch đại nhân thấy vậy rất không vui, yêu cầu cô phải
ăn xong cùng lúc với anh ta.
= =
Không thể không nói, tính
hiếu thắng của chủ tịch đại nhân quả thực quá lớn, ăn nhanh hơn, anh ta cũng đố
kỵ.
Cho nên Sam Sam cũng hết
cách, chỉ có thể ăn một miếng rồi lại phải ngẩng đầu lên nhìn xem tiến độ của
chủ tịch đại nhân đến đâu rồi, bị nhìn nhiều quá, Phong Đằng đặt đũa xuống: “Cô
thích ăn món nào, muốn ăn tự mình gắp.”
Sam Sam: “………..”
Trong miệng có đồ ăn
không nói được, Sam Sam vội vàng xua tay.
Phong Đằng gật đầu sáng
tỏ: “ Ý của cô là cô không gắp……:”
Gật gật đầu, chủ tịch anh
minh.
“Muốn tôi gắp cho cô?”
Sam Sam cố gắng lắm mới
nuốt được hết chỗ đồ ăn để nói, nghe thấy vậy lập tức sặc, vừa ho vừa dùng ánh
mắt lên án Phong Đằng, chủ tịch đại nhân lúc ăn cơm đừng kể chuyện cười có được
không! Hơn nữa lại còn lạnh lùng như thế.
Phong Đằng nhìn cô ho đến
nỗi chảy cả nư