
òn chạm qua nơi đó của hắn ... Cô không dám nghĩ.
Cô mở miệng, lưỡi hắn tiến vào, dạo qua từng ngóc ngách. Cô cảm thấy
ghê tởm, lại có một cảm giác kì quái, nóng nóng, từ sâu trong bụng chảy
ra.
Dục vọng của hắn cảm giác được cô bắt đầu ướt át, hạ thân bắt đầu đi vào.
"Đừng lui ..." Hắn cũng khó chịu, vuốt ve chỗ kết hợp, tiếp tục thẳng tiến.
Phía trước có một tầng cách chở, hắn dừng ở chỗ này, bàn tay tiến đến nâng eo cô cao lên.
Hắn ấn bụng, bụng của cô trơn nhẵn, không thể tưởng tượng được, thế mà hắn đang ở trong đó.
"Cho anh." Hắn nói.
Cô không nói lời nào, hắn coi như là cô muốn nói mà không lên lời, "Cho?"
Cô lắc đầu, không cho.
" ... Không cho?"
Cô tiếp tục lắc đầu.
Đây chẳng qua là hắn nói chơi, thấy cô lắc đầu, hắn vừa lòng, tiếp tục nâng eo cô, đi xuống.
Cô hét lên, lập tức bị hắn dùng miệng ngăn lại.
Có máu chảy ra, hắn cảm nhận được, cũng biết đó là biểu hiện của trinh nữ.
Tầm mắt của Vi Linh từ mơ hồ trở nên rõ ràng, cô nhìn chính mình,
thân trên lõa lồ, hạ thể nâng cao, giữa hai chân mang theo hắn, cô đau
run lên, hai bên đùi tê dại, quần lót kéo dưới đầu gối.
Cơ thể lao thẳng về phía trước, âm thanh chỗ va chạm bắt đầu truyền đến.
Hắn lập tức bị cuốn vào một nơi xa lạ, ẩm ướt, không nhịn được, bỏ
qua sự thống khổ của cô tiếp tục chuyển động, không bắt được trọng điểm, đụng phải cô, đi ra, rồi lại đi vào.
Hưởng thụ được nơi yêu kiều nhất của một cô gái, hắn lại vội vã vọt vào.
Lần này rất sâu, hắn cảm giác được một cảm giác xâm chiếm cơ thể,
giống như miệng một đứa trẻ, gắt gao quấn lấy hắn, hắn hét lớn một
tiếng, dùng sức cọ cọ nơi đó.
"Em là của anh!"
Hắn đem đùi cô khép lại, cánh tay giữ lấy đầu gối, như vậy, chỉ cần
hắn cúi đầu là có thể thấy hắn chiếm được nơi đó của cô. Hắn nhìn kĩ,
không hề chớp mắt.
Giữ tư thế này, hắn lại một lần nữa tiến lên. Không biết là kích
thích hay là thoải mái, ngay cả hắn đều không chịu được phát ra tiếng
rên rỉ.
Nhưng cô gái ở phía dưới dường như đến bây giờ luôn luôn đau đớn.
Vi Linh không biết chính mình làm sao vậy, đau đến tận cùng, như một
bản năng trong cơ thể, cô càng ngày càng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cô muốn che mặt khóc, nhưng tay bị trói.
Chỉ có thể không lên tiếng rơi nước mắt.
******************
Cuối cùng hắn vẫn rời khỏi. Bởi vì cô khóc.
Nước mắt của cô hắn đã từng nhìn thấy, làm cho người khác đau lòng.
Hắn lập tức lui về, ngồi dựa vào cầu thang.
Vi Linh không nhìn hắn, sửa lại quần áo. Cô đứng lên, đi đến trước mặt Hồ Khiên Dư.
Hắn ngẩng đầu nhìn, cô giáng xuống một cái tát, dội vang.
"Anh chờ giấy gọi của tòa án." Hắn nói nhẹ.
Cô bước nhanh ra ngoài, đi đến cửa phòng.
Cơ thể đau như bị ai đó xé toạc, nhưng càng đau, bước đi lại càng nhanh. Đau đớn làm cho người ta tỉnh táo.
"Tự làm bậy, tự mình gánh." Cô đột nhiên nghĩ đến câu đó, nở nụ cười.
Vừa khóc vừa cười, giống như người điên.
Cô chạy như bay ngoài hành lang.
Chạy đến cửa, đúng lúc này, cửa phòng bên ngoài mở ra.
Vi Linh sững sờ tại chỗ, nhanh chóng nhìn bên ngoài, ba người.
Hồ Hân cùng thư kí của bà ta, một người cuối cùng – nếu Vi Linh đoán không lầm – là cha Tiêu Tiêu.
Tôi bị lôi lên cầu thang, giày cao gót hấp tấp từng bước, tôi lo Hồ Khiên Dư kéo dã man như vậy sẽ làm bị thương
chính mình, nếu như vậy, hậu quả tôi không dám nghĩ.
Tôi bám lấy tay vịn, không chịu đi.
Hồ Khiên Dư rốt cuộc quay người lại. Hắn nhếch mi nhìn tôi, lại cúi đầu nhìn giầy tôi.
Đột nhiên thở dài.
Giây tiếp theo, hắn lộn trở lại, cúi đầu, một tay quàng qua vai tôi,
một tay đỡ phía dưới, trong nháy mắt, tôi bị hắn cúi người ôm lấy.
"Thả tôi xuống dưới!"
"Cẩn thận, đừng lộn xộn." Hắn bước lên lầu, đầu cũng không cúi nói.
Rất nhanh, hắn ôm tôi vào phòng ngủ, là phòng của hắn.
Bị hắn buông xuống, tôi quay đầu nhìn chiếc giường trong phòng, hít sâu, giơ tay đánh.
Cổ tay bị hắn giữ lại, một cái tát không thành công.
Hắn bất đắc dĩ trừng mắt nhìn tôi.
Tôi nghĩ đến bản thân, nghĩ đến đứa con không thể sinh ra trong bụng, nhịn không được cười nhạo: "Hồ Khiên Dư, anh thiếu phụ nữ cũng không
cần tìm tôi. Tôi sẽ không cùng anh lên giường một lần nào nữa."
Bỗng dưng hắn cười gằn một tiếng, nhìn tôi thương hại: "Đừng quá đề cao bản thân."
Những lời này, hắn nghiến răng nghiến lợi tuôn ra.
Sau đó, giọng nói trở nên bình tĩnh, nhìn tôi, đáy mắt không chút dao động: "Rất nhiều phụ nữ đợi lên giường của anh, không đến mức không
phải em không thể."
Nghe vậy, tôi bật cười.
Đúng vậy, rất nhiều phụ nữ chờ đợi Hồ Khiên Dư, hắn sao phải không tôi không được?
Hắn có Lộ Tây, một người phụ nữ mù quáng sẵn sàng vì hắn mà trả giá.
Cho dù không có Lộ Tây, còn có rất nhiều, rất nhiều không kể xiết.
Thấy tôi trầm mặc, Hồ Khiên Dư không nói nữa, xoay người đi vào thư phòng phía trong phòng ngủ.
Hắn rời đi, phòng ngủ chỉ còn một mình tôi, hốc mắt có chút ướt át, sợ là sẽ rơi lệ. Tôi ngẩng đầu lên, bức nó chảy vào trong.
*******
Sau khi trở lại, trong tay hắn mang một túi hồ sơ. Đi đến trước mặt, nhìn kĩ ánh mắt, không nói một lời đưa cho tôi.
Một lát sau, hắn