
của hắn lại biến mất trong miệng tôi.
Chiếc hôn vừa kết thúc, Hồ Khiên Dư học tôi, dùng tay lau máu.
Vương trên miệng hắn... máu của tôi.
Một lát sau, hắn mím môi, giương mắt nhìn: "Nếu muốn tự ngược, sao không làm cho anh mất sức, sẽ thích hơn nhiều."
Nói xong, hắn vươn cánh tay dài, ngón tay ở môi dưới tôi nhẹ nhàng xoa.
Tôi vẫn ngồi dưới đất như trước, quay về phía cửa kính. Bên ngoài là
hải cảng ban đêm, những ngọn đèn như đâm xuyên vào mắt. Tôi nhìn hình
ảnh phản chiều của chính mình, bất giác ôm đầu gối, co người lại ...
Hồ Khiên Dư quay về, đưa di động của hắn đến trước mặt tôi.
Tôi không xem, ném sang một bên.
"Cầm lại."
Hắn nói nhẹ nhàng.
Tôi ngẩng mạnh đầu nhìn hắn.
"Trong đó có một số ảnh, em nên nhìn xem."
Tôi nghiêng đầu, nhìn chiếc di động nằm lặng lẽ trên mặt đất: "Một ngày nào đó, tôi sẽ ..."
Tôi cũng không tiếp tục.
Hồ Khiên Dư không nói gì, hồi lâu, giữ lấy mặt tôi bình thản bật cười một tiếng.
Sau đó nói: "Một ngày nào đó? Được, anh chờ."
Tôi đứng lên, cầm lấy di động.
Ảnh đã view, chung quanh mờ ảo, tôi định thần lại mới nhìn rõ.
Là ảnh chụp tôi cùng Vương Thư Duy.
Lúc ấy, Vương Thư Duy đang hôn tôi.
Hồ Khiên Dư đem ảnh này cho tôi xem là có ý gì?
"Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
Tôi mệt mỏi cầm di động, suýt làm cho nó từ lòng bàn tay rơi xuống.
Vì sao Hồ Khiên Dư muốn tôi xem những bức ảnh này?
Hồ Khiên Dư cười, lập tức dấu đi biểu tình: "Phải là anh hỏi em, em rốt cuộc muốn thế nào?"
"Nếu tôi nói, tôi cùng Vương Thư Duy, hồi ở Mỹ có một khoảng thời
gian hẹn hò, nhưng không hơn. Ở Hằng Thịnh gặp lại anh ta cũng là ngoài ý muốn, anh sẽ tin sao?"
Trước mặt Hồ Khiên Dư, tôi vĩnh viễn không có cách nào thắng lợi, bởi những gì tôi nghĩ hắn đều có thể đoán được. Nhưng trong đầu hắn rốt
cuộc nghĩ những gì, tôi một từ đều đoán không ra.
Hồ Khiên Dư nghe vậy, nghiêng đầu, dường như thật sự suy nghĩ xong mới nói: "Anh tin, đương nhiên tin."
Tôi cười không thành tiếng, bàn tay dần dần có sức, gắt gao nắm lấy
di động. Chỉ tiếc, trong tay tôi là chiếc di động, mà không phải là Hồ
Khiên Dư.
"Anh tin tôi?"
Tôi hỏi lại, đã không còn sức để giả bộ kinh ngạc.
Hắn liếc nhìn tôi một cái: "Tôi là tin Thư Duy. Cậu ta rất thông minh, sẽ không lựa chọn đối đầu với tôi. Chính là, em ..."
Hắn dừng lại, một lát sau đến bên cạnh, ngồi xuống, vén những sợi tóc trên trán tôi: " ... Em không cần làm những việc vô nghĩa, cũng đừng
vọng tưởng tôi có thể nhiều lần tha thứ. Nghĩ như vậy thật ngu xuẩn."
Tôi bật cười: "Anh còn nghi ngờ là tôi đem ảnh này gửi cho anh?! Anh
cảm thấy, là tôi muốn anh nghĩ rằng tôi cùng Vương Thư Duy có chuyện gì
đó anh không biết?"
Hắn nhìn tôi, giống như nhìn một bệnh nhân tâm thần đang lao đến hắn gầm lên.
Tôi không thể bình tĩnh, nói xong một tràng, tay đã đấm loạn trước ngực hắn.
Hắn cười, đem tay tôi tách ra, sau đó, lấy tay chỉ nhẹ ngực tôi: "Em
rất giảo hoạt. Trong lòng em suy nghĩ những gì, anh càng ngày càng đoán
không ra."
A, thì ra tôi cũng có những thứ hắn đoán không được?
Tôi có nên vì vậy mà cảm thấy may mắn hay không?
"Em có biết tầm quan trọng của Vương Thư Duy đối với Hằng Thịnh? Dùng chiêu này, quả thật rất thông minh. Nhưng muốn làm Chu Du? Đáng tiếc,
kế phản gián này của em dùng, thật sự quá kém."(1)
Hồ Khiên Dư nhìn tôi cười nói.
Con người này, rõ ràng đã đem tất cả lỗi đổ lên đầu tôi.
Tôi còn gì để biện mình?
Tay tôi bị hắn bắt được, ngoài việc lạnh mắt nhìn hắn, đã không còn cách gì để phản ứng.
Hắn chậm rãi buông tay tôi, cởi sơmi trên người, quàng qua vai tôi.
Tôi tức giận không có chỗ trút, giật cổ áo sơmi, kéo nó từ trên vai xuống.
Tay Hồ Khiên Dư đặt ở trên vai tôi trầm xuống, sau đó, tay hắn mạnh thêm và phần như bám chặt lấy đầu vai tôi: "Mặc vào."
Tôi cố gắng gỡ tay hắn.
"Đừng để cho anh nói một câu nữa."
Lúc này, hắn đem áo sơmi kéo trở lại, một lần nữa giúp tôi mặc vào, tôi không có phản ứng.
Hồ Khiên Dư đem cổ áo khép lại, đứng dậy rời đi.
Sau đó, hắn đột nhiên quay trở lại, đứng trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống: "Cho em một lời khuyên."
"......"
"Trương Hoài Niên không phải người tốt, đừng gần gũi quá."
Tôi ngẩng đầu, nhìn hắn một lát.
Dường như hắn rất thích cảm giác tôi ngước nhìn lên.
Tôi chống đỡ cơ thể mình đứng dậy, mặc dù vẫn không thể nhìn thẳng, nhưng ít nhất, cho chính mình một cơ hội an ủi.
"Đừng tưởng rằng ai cũng giống như anh."
Tôi lạnh lùng nói.
Hắn không so đo, tay di chuyển đến trước ngực tôi, đem cúc áo sơmi
nơi đó cởi ra: "Nếu anh là đối thủ của em. Như vậy, Trương Hoài Niên có
thể coi là kẻ thù của em."
Kẻ thù?
Trong lòng tôi mặc niệm hai chữ này, không khỏi có chút cười nhạo.
Hại chết cha tôi, đó mới là kẻ thù của tôi.
Mà kẻ thù của tôi, tôi sẽ dùng cả đời này ghi hận.
Ngay cả Hồ Khiên Dư hắn cũng không xứng với hai chữ đó.
Huống chi lại là vị trưởng bối tôi kính trọng, Trương Hoài Niên?
Chuyến công tác Hongkong chấm dứt, quan hệ của tôi cùng Hồ Khiên Dư càng căng thẳng.
Lúc đầu đã đồng ý hai người cùng đi Thụy Sĩ giờ bị hủy. Tổng giám đốc Hồ Khiên Dư, từ