
trại an dưỡng.
"Vivi, vĩnh viễn không được tin tưởng đàn ông. Vĩnh viễn!"
Khi nói với tôi những lời này, trong mắt người đàn bà đó chỉ còn oán hận.
Bây giờ nhớ lại, bỗng dưng tôi cảm thấy, những lời này nên sửa đi một chút.
Một người đàn bà, có dung mạo, trí tuệ và không có trái tim, đó mới là người mạnh nhất.
***********
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tê Singapore vào lúc trời đã chạng vạng.
Sau khi check out tôi kéo valy ra khỏi sân bay, gọi một chiếc taxi.
"Hằng Thịnh. Cảm ơn."
Lái xe kĩ thuật tốt, tay lái vững vàng. Duy chỉ có một điểm chính là
nói nhiều. Người đàn ông trung niên hồ hởi liên tục nói chuyện phiếm với tôi.
"Tiểu thư, trở về từ đâu?"
"Tiểu thư đến Hằng Thịnh làm gì?"
"Hành lý của cô sao lại ít vậy? Hai bộ quần áo cũng không đến?"
Tôi lấy ví ra, rút mấy tờ phất đến, "Xin lỗi, tôi rất mệt, chuyến bay khá dài. Làm ơn yên lặng chút."
Rốt cục im lặng.
Tôi bóp bóp tay, nhìn ngoài cửa kính.
Trời mưa.
Mưa phùn.
Tôi ghét mưa. Ghét tất cả những gì mù mịt, cũng như tự ghét bản thân mình. Tôi lùi người, đóng cửa sổ.
Từng dòng từng dòng chảy qua cửa kình, tôi nhìn, dần dần có cảm giác như cửa sổ rơi lệ.
Chảy thành những giọt dài.
Tôi nhắm mắt, vuốt mặt mình. Xem ra tôi thực sự mệt rồi, nếu không sao có thể miên man suy nghĩ như vậy?
Tôi nhắm mắt lại, ngủ không được, tôi cũng không ép mình, nghỉ ngơi lại một lúc cũng tốt.
Đến khi mở mắt ra, xa xa đã nhìn thấy tòa nhà Hằng Thịnh.
"Dừng xe."
Lái xe nghi ngờ quay đầu, "Tiểu Thư, còn chưa tới!"
Tôi trả tiền, mở cửa xe, "Không sao, tôi tự mình đi!"
CBD(3) thành phố Singapore.
Bảy năm trước khu này không phồn hoa giống như bây giờ. Hiện tại,
phóng tầm mắt, nơi này đã trở thành một phiên bản của Manhattan(4)
Bảy năm, nói dài cũng chẳng dài, bảo ngắn cũng không ngắn. Tất cả cảnh còn người mất, chẳng qua cũng chỉ là kỉ niệm.
Rất lâu trước đây, tổng giám đốc của Hằng Thịnh cao cao tại thượng sẽ luôn ở nơi này kêu người dừng xe. Ông tự mình ôm con gái, đi đến hết
con đường, cho đến dưới lầu.
Đứa bé bĩu môi, "Con muốn ngồi xe, không muốn đi bộ."
Ông sẽ cười vỗ vỗ mặt nó, "Ba đi làm rồi không được gặp con nữa. Đi bộ một lúc, cùng ba một lúc không tốt sao?"
Tôi đi đến, cảm thấy hơi mệt mỏi.
Giày cao bảy phân, lại là ngày mưa. Mắt cá chân đau.
Nhưng tôi vẫn cố gắng bước từng bước thong thả tao nhã. Vài năm, đây
đã sớm thành thói quen. Bất cứ điều gì cũng cố gắng đạt tới hoàn mỹ. Đi
giày cao gót nên đi thế nào cho nhẹ nhàng, cho xinh đẹp, tôi không cho
mình được phép quên.
Tôi thẳng đến dưới lầu Hằng Thịnh. Ngửa đầu nhìn tòa nhà, không thấy đỉnh.
Trước kia, Hằng Thịnh chỉ có 20 tầng.
Bây giờ, là 77.
Cửa lớn trang trọng, người ra người vào ăn mặc chỉnh tề, đều là những gương mặt nổi bật trong giới tài chính, phong thái tự tin, ngay cả đi
cũng mang tư thế kiêu ngạo.
Vài ngày sau, tôi sẽ chở thành nhân viên ở đây.
Tôi đã nộp đơn xin việc. Với lí lịch của tôi, muốn vào Hằng Thịnh không phải việc khó khăn.
Tôi lại liếc nhìn Hằng Thịnh một lần. Tự dưng trong lòng không bình tĩnh được. Một ngày nào đó, nó sẽ quay về họ "Lâm"
Tôi đang mong chờ ngày đó.
(1) Thước Anh: (Yard) = 0.9144m
(2) Yale: Trường đại học nổi tiếng của Mỹ, xếp thứ 3 trong 100 trường đại học danh tiếng nhất thế giới, sau Harvard, Stanford.
(3) CBD: Trung tâm tài chính của một thành phố.
(4) Manhattan: Trung tâm tài chính của thành phố New York, là khu vực giàu có nhất Hoa Kỳ.
Tôi đặt phòng ở một khách sạn gần CBD. Đến khách sạn, tiếp
tân đưa cho tôi một mẩu giấy. Tôi nhìn trên đó có vài chữ rồng bay
phượng múa: "Cậu chết ở đâu vậy? Mình đợi ở sân bay ba tiếng liền!!! Mở
di động mau!"
Người ta nói nét chữ nét người. Nhưng tôi thật sự không thể đem mấy
nét chữ xấu xí này cùng liên hệ với khuôn mặt xinh đẹp hài hòa của cô
nàng Lộ Tây này được.
Tôi lấy di động ra.
Lúc đăng kí khóa máy, xuống máy bay cũng quên không khởi động lại.
Đầu óc tôi gần đây luôn chậm chạp như vậy, mọi việc suy nghĩ đều không
chu toàn. Đối với một người dựa vào tin tức tài chính kinh tế mà kiếm
bát cơm thì di động phải gọi như vật báu, một năm 365 ngày đều không
ngừng hoạt động.
Tắt máy, một cái tội chết.
Xem ra phong thủy Singapore không thích hợp với tôi, vừa đến đây đã có cảm giác gặp chuyện không thuận.
Vừa khởi động máy xong, điện thoại liền reo vang.
"Cậu đến khách sạn?"
"Ừ."
"Mau xuống nhà ăn, mang theo thẻ, mình chờ!"
"Được!"
Tôi cúp điện thoại, tắt máy.
Tôi trở về phòng pha nước thư thái tắm rửa, sấy tóc, lại thay một bộ
quần áo. Valy của tôi rất nhỏ, 18 tấc(1), nhưng thế là đủ. Tôi chỉ cần
một bộ âu phục cùng một bộ nội y. Tôi sợ nhất là gánh nặng, sợ như một
loại bản năng. Bảy năm trước ra đi với hai bàn tay trắng. Bây giờ trở
lại, cũng không muốn mang theo quá nhiều.
Mang theo tiền là đủ.
Đây là nguyên tắc của tôi.
Thay đồ mới, đi đến nơi đã hẹn cùng Lộ Tây.
Vừa mới đi vào, tôi liền cảm thấy không thích ứng với bầu không khí u ám ở đây. Có gì đó thần bí đến kì lạ.
Vừa để ý, tôi liền thấy một người đang dáo dác nhìn, tôi phất tay một cá