Sai Lầm Nối Tiếp

Sai Lầm Nối Tiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323442

Bình chọn: 10.00/10/344 lượt.

đôi khi cũng gọi tôi như vậy, nhưng tôi bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.

Người này cũng thế. Trên bàn cơm, Hồ Hân gắp đồ ăn vào bát hắn, "Cục

cưng, ăn ngoan, đừng để cơm vãi lung tung."

Miệng hắn chu lên, làm nũng. Nhưng hắn vừa nhìn thấy tôi lặng lẽ cúi

đầu ăn liền chú ý, cái miệng chu lên lập tức mím lại. Cặp mắt đó mang

theo một tia khinh thường cùng tức giận, đối diện với tôi.

Mặc dù chưa nói chuyện nhiều, nhưng tôi biết tên hắn, Hồ Khiên Dư. Bởi mỗi ngày đều có người ở ngoài rào chắn biệt thự gọi hắn.

"Hồ Khiên Dư! Mau ra đây! Nhớ mang theo vợt!"

Đó là môn thể dục ngoại khóa của trường học quý tộc. Golf, tennis cùng cưỡi ngựa.

Trên tờ giấy nhập học, phần lớn là khoa trương ba môn thể thao quý

tộc này, rồi là đóng góp sức lực cho sự phát triển của Singapore gì đó.

Hồ Hân đem tờ thể lệ nhập học đáng ghét cho tôi, muốn tôi xem, nói hết năm nay tôi cũng vào học ở trường này.

Tôi không thích! Không thích golf, không thích tennis, cũng không

thích cưỡi ngựa. Mỗi lần xem bọn Hồ Khiên Dư luyện tập, tôi chỉ cảm thấy ghét. Nếu bọn họ chơi bắn súng, có thể tôi cũng muốn theo.

Đáng tiếc không phải.

Cho nên tôi cũng không chơi cùng bọn họ.

Hồ Hân, Hồ Khiên Dư, Lâm Vi Linh, chúng tôi là một nhà ba người kì quái.

********

Sinh nhật của tôi. Đó là lần đầu tiên tôi một mình trải qua sinh nhật.

Tôi đập con heo đất mình giữ gìn bấy lâu, đó là thứ duy nhất tôi mang theo đến ngôi nhà này. Tiền bên trong cũng đủ cho tôi mua một chiếc

bánh ngọt.

Chín ngọn nến.

Tôi tránh ở một góc không ai nhìn thấy, nhỏ giọng hát.

"Happy birthday to you,

Happy birthday to you,

Happy birthday to dear Vivi,

Happy birthday to you."

Trước đây mỗi lần sinh nhật, ba đều hát như vậy cho tôi nghe. Tôi nhớ ba, tôi muốn ông trở về. Nhưng nỗi nhớ này, tôi biết phải nói với ai

đây? Bởi vì ba cuối cùng cũng không thể nghe được nữa rồi.

Ngay tại lúc tôi sắp khóc, phía sau truyền đến một giọng nói đùa cợt: "Thì ra không phải câm điếc."

Giọng nói truyền đến tràn đầy ác ý.

Là Hồ Khiên Dư. Hắn đang cười nhạo tôi.

Phía sau Hồ Khiên Dư có vài tên học cùng hắn. Trên lưng bọn họ đều

mang vợt tennis, mặc đồ thể thao của nhà thiết kế nổi tiếng, tư thái

không ai sánh kịp. Nhất là tên cầm đầu Hồ Khiên Dư, hắn lấy tay cầm vợt

tennis chỉa chỉa vào tôi, một tay cắm trong túi, cả người thẳng tắp từ

trên cao nhìn xuống, mắt hơi nheo, bộ dáng có chút lười biếng.

Đứa bé trai này có khuôn mặt đẹp nhưng vô cùng sắc lạnh.

Nhiều năm sau, khi tôi nhớ lại, không thể không thừa nhận người này

từ nhỏ đã có tài năng lãnh đạo, luôn luôn làm cho người ta cam nguyện đi theo hắn làm tùy tùng.

Bọn họ đồng loạt nhìn tôi.

Nơi này là sân tennis, tôi sinh nhật ở trong này, làm phiền bọn họ.

Tôi ghét Hồ Khiên Dư, hắn ở sau lưng nhạo báng tôi là câm điếc. Tôi

có nói chuyện, chỉ là không muốn nói cùng hắn. Tôi thổi tắt chín ngọn

nến, không để ý đến bọn họ.

Hồ Khiên Dư tức giận. Hắn cong lên một khóe miệng, mắt nheo lại, như

cười như không, giọng thấp xuống vài phần: "Không nghe thấy tao nói gì

sao?!"

Hắn chỉ nói một câu như vậy liền có người chạy đến làm người hầu. Một thằng bé ở phía sau chạy đến, dùng chân đạp lên bánh ngọt của tôi.

Chiếc bánh méo mó, lớp bơ màu trắng bị giày chơi bóng làm bẩn, con

thú nhỏ bằng chocolate biến dạng. Tôi còn không biết nó có ngọt như mình tưởng hay không!

"Giầy của tao bị dơ rồi!"

Con chó săn nhìn chân mình, tức giận nói.

****************

Thù chính từ đó mà nên.

Tôi muốn báo thù, cho bánh ngọt của tôi, muốn dạy dỗ cho Hồ Khiên dư

một trận. Lúc hắn ra cửa sẽ tìm chỗ ẩn nấp đánh lén. Hắn chơi tennis sẽ

tìm cách phá bĩnh. Món đồ chơi sản xuất số lượng hạn chế hắn thích bị

biến mất không dấu vết.

Sự trả thù của tôi, cẩn thận, tỉ mỉ. Nhưng cuối cùng vẫn bị hắn phát hiện.

Trong trường học này, Hồ Khiên Dư là đại ca, tôi bị hắn bắt được, hắn không cần ra tay, tự nhiên sẽ có người giúp hắn ra tay.

Rất nhiều người. Mười mấy tên, cầm vợt bóng vây quanh tôi.

Tôi bị cả bọn túm lấy lôi về sân tennis. Tôi bị bắt đứng ở trước, bọn họ phát bóng, ùn ùn kéo đến đập vào trán, gò mà, ngực, bụng, đầu gối,

còn có cả tay. Ở trường này, dạy bọn họ học tennis đều là trình độ cao

thủ quốc tế. Theo học những danh tài như thế, bọn họ phát bóng cực kì

nhanh chóng, chuẩn xác, mạnh mẽ.

Không bao lâu tôi bị đánh cho ngồi xuống. Sau đó, bọn họ lại chạy đến, dùng vợt đánh tôi. Những cú vợt mang theo tiếng gió.

Hồ Khiên Dư vẫn đứng ở vị trí trọng tài, vợt bóng bàn gác bên vai,

một tay chống cắm hứng trí. Hắn lười nhác nhìn về phía tôi. Tôi ôm lấy

đầu. Tôi đau.

Nhưng tôi không khóc.

Ánh mắt của tôi xuyên qua đám đông nhìn về phía Hồ Khiên Dư.

Chúng tôi đối diện.

Tôi không hề chớp mắt. Nhìn cho đến khi hắn giấu tất cả biểu tình trên mặt, chậm rãi hướng tôi đi đến.

Đám người tản ra, nhường đường cho Hồ Khiên Dư. Một đôi giày chơi

bóng xuất hiện trong tầm mắt. Cùng với đôi giầy mấy ngày trước đạp hỏng

bánh ngọt của tôi, đồng dạng đồng hình, đều là Hồ Khiên Dư.

Tôi chưa kịp ngẩng đầu, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn: "Lột q


pacman, rainbows, and roller s