
của cô ở Hằng Thịnh nhưng lại vẫn như trước không có quyền khống chế cổ phần.
Nhưng nếu nói anh ta ngu xuẩn thì tại sao anh ta lại luôn luôn giống như đang cất giữ một thứ gì đó, rất thâm trầm, rất bí ẩn.
"Thế nào? Bây giờ anh không cần Hằng Thịnh mà coi trọng Hoàn Cầu?" Lâm Vi Linh khinh bỉ nhìn anh ta.
Người đàn ông chỉ biết có tư lợi, không đáng tôn trọng.
Khóe môi anh ta hơi nhếch nhưng trong mắt không hề có ý cười: "Đừng
hiểu lầm, anh chỉ đơn thuần không muốn để cho Hồ Khiên Dư có thể thực
hiện được."
"Các anh từng là bạn."
Nghe vậy, lần này Diêu Khiêm Mặc bật cười thực sự. Tại sao cô gái này cho rằng anh ta cùng Hồ Khiên Dư là bạn? Bàn bè, hai từ này chưa bao
giờ tồn tại trong mối quan hệ của bọn họ. Thật là khờ quá ...
Diêu Khiêm Mặc trầm tĩnh mỉm cười chỉ có thể làm cho Lâm Vi Linh thêm vạn phần lo lắng, nhưng cô cố tình không biểu hiện ra ngoài.
Tất cả mọi cảm xúc đều phải được ngụy trang.
"Anh làm nhiều việc như vậy, rốt cuộc vì ai? Vì Diêu gia? Nhưng hành vi của anh không khác gì đang phản bội gia tộc?"
Cô cau mày cảnh giác nhìn, Diêu Khiêm Mặc cuối cùng không nhịn được,
đưa tay đụng vào mi tâm Vi Linh, nhẹ nhàng day đến khi nơi đó dãn ra.
Một cô gái suy nghĩ quá nhiều, không đẹp.
**************
Vi Linh giật mình né tránh.
"Nếu anh nói đây đều là vì em, có tin không?"
Trước kia, tương kế tựu kế để cô hiểu lầm Hồ Khiên Dư cùng Lộ Tây có
điều ám muội, hết lần này đến lần khác nhắc nhở cô tránh xa Hồ Khiên Dư, hết lần này đến lần khác yêu cầu cùng cô hợp tác, lấy việc này củng cố
quan hệ - tất cả, chỉ xuất phát từ một động cơ.
Một động cơ ích kỉ đáng buồn.
Đáng tiếc, bây giờ nói ra cũng đã muộn.
Có lẽ thực sự giống nhau, không phải là Lâm Vi Linh và Lộ Tây, mà là anh ta và Lộ Tây.
Lộ Tây điên rồi, còn anh ta? Không thể giống cô ấy, dùng cách đánh
mất ý thức để cứu vớt mình. Mất đi một thứ, luôn phải đoạt lấy một thứ
khác thay thế.
Anh ta phải có Hằng Thịnh, hoặc là Hoàn Cầu để thay thế cô gái này.
Lợi ích, tình yêu đối với anh ta quan trọng ngang nhau.
Tóm lại Hồ Khiên Dư không thể chiếm hết hai thứ đó.
Lâm Vi Linh trước mặt người đàn ông nham hiểm này trong lòng rất phân vân, cô nhắm mắt, một lần nữa bình tĩnh nói với anh ta, "Tham vọng của
anh quá lớn, sớm hay muộn cũng phải trả giá. Tôi nghĩ thực ra Lộ Tây có
thể ..."
Anh ta chặn lời cô lại, nhận sự thương hại của người khác, đối với anh ta mà nói không khác gì cực hình.
********
"Đang nghĩ gì?"
Hồ Khiên Dư ngồi trên xe lăn, người phía sau trầm mặc làm hắn cảm thấy khó chịu, hắn quay đầu ngước mắt nhìn cô.
Cô gái này đang thất thần, hắn gọi lại "Vi Linh?"
Lúc này cô mới hồi phục lại, ánh mắt mông lung dừng lại trên mặt hắn: "Sao vậy?"
Hắn nhìn cô hồi lâu, sau đó lắc đầu: "Không có việc gì." Rồi quay đầu đi.
Xe đón bọn họ xuất viện cách đó không xa, Lâm Vi Linh giúp hắn đến bên xe, lái xe bước xuống mở cửa.
Chân của Hồ Khiên Dư vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, tuy rằng có thể đi
nhưng không kiên trì được thời gian dài. Trước khi xuất viện một ngày,
Vi Linh khuyên bảo rất lâu hắn mới đồng ý ngồi xe lăn đi ra. Nhưng lúc
này lái xe đến đỡ hắn ngồi vào ghế sau, vẻ mặt hắn cứng đờ, ánh mắt xơ
xác tiêu điều, lái xe bị làm cho kinh sợ động cũng không dám động. Hai
tay hắn đặt trên tay vịn, run rẩy đứng lên, nắm chắt lấy cửa xe, rốt
cuộc khó khăn ngồi vào được.
Vi Linh cũng ngồi vào trong xe, xe khởi động, Hồ Khiên Dư kì lạ hỏi một câu: "Thất vọng sao?"
Vai Vi Linh run lên không thể tránh được ánh mắt hắn. Cô cô đơn cúi đầu, không trả lời.
Hắn cũng gục đầu xuống, nhìn thấy tay mình nắm chặt thành quyền, giọng nói rầu rĩ trượt khỏi môi: "Xin lỗi!"
Tra tấn nhau dường như đã trở thành thứ duy nhất mà họ dành cho nhau trong lúc này.
Một lát sau, tiếng quần áo cọ vào nhau ở trong xe truyền đến, phản
chiếu qua cửa kính, hắn thoáng nhìn thấy bóng cô hướng tới gần, hắn
nghiêng đầu, cô đã tiến đến hôn hắn.
Một lát sau, môi hắn thấm ướt, Vi Linh rời đi, bình phục lại hô hấp, nói với lái xe, "Hạ tấm chắn xuống."
Tấm chắn màu đen chậm rãi hạ xuống ngăn ghế điều khiển và ghế sau. Vi Linh cảm thấy không gian tức thì tối lại, người đàn ông kia trong
khoảnh khắc vội vàng áp vào môi cô.
Cô đem đầu lưỡi với vào trong miệng hắn, thở hổn hển, ngực dính sát
vào. Hắn đưa tay đặt lên đó nhẹ nhàng vuốt ve, cô kìm lòng không rên ra
tiếng.
Hồ Khiên Dư ấn bộ đàm, "Chạy xe đến nơi vắng. Xuống xe." Nói xong quay lại, tiếp tục hôn cô.
**************
Đợi khi xe ngừng lại, hắn cũng ngừng hôn.
Hắn cầm lấy tay cô, đặt giữa hai chân mình, cô theo hắn, kéo khóa, đi vào làm cho hắn nóng lên.
Hắn từng nút từng nút cởi áo sơ mi cô, da thịt trắng nõn nà dần dần
lộ ra, hắn nhìn, cúi xuống, ngậm lấy, đầu lưỡi tham lam giống như một
đứa trẻ.
Hắn đưa tay với vào phía trong váy cô, cô thuận theo mở rộng hai
chân. Cơ thể cô rung lên một chút, sức lực như tan biến, nằm úp sấp trên người hắn.
Cô cảm nhận được thứ trong tay mình dần dần cứng lại, trướng lên.
Hắn tiếp tục tiến về phía trước sờ soạng, cô nhỏ giọng hừ một tiếng,
cơ thể m