
ôi đột nhiên chấn động.
Mặt hắn, chôn ở hõm vai tôi, thấp giọng gọi: ".... Vi Linh .... Vi Linh ..."
Tôi vẫn cắn răng, lắc đầu trong vô thức, tóc hỗn độn, mồ hôi ướt nhẹp dính ở trên mặt. Tôi muốn nói, lại không nói nên lời.
Tôi cắn răng thầm nghĩ, không được rên rỉ, không được rên rỉ.
Cơ thể càng run lên không thể kìm chế được, một khắc cuối cùng, hắn rút mạnh ra, một dòng nóng bỏng phun ở một bên đùi tôi
Cái này ...
Tôi không muốn nhớ lại, vậy mà vẫn rõ ràng, không thể nào quên.
*****************
"Lâm Vi Linh?" Hắn gọi lại một lần.
"Chuyện gì?" Tôi nghe thấy chính mình hỏi hắn.
Tai như ù đi, không rõ ràng.
"Em xuống đây."
"......"
"Anh ở bên đường đối diện khách sạn."
Tôi theo bản năng đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.
Không nhìn thấy hắn.
Đương nhiên, ngay cả xe cũng nhỏ như kiến, huống chi là người?
"Tôi ở bên ngoài, còn chưa về khách sạn." Tôi lập tức trấn áp lại, giọng nói vững vàng, không để hắn phát hiện ra manh mối.
Tiếng cười trầm thấp truyền đến, nghe không lớn, dần dần tắt đi. Đầu bên kia rơi vào tĩnh lặng.
Tiếp theo, lại là một trận cười.
Nếu nói tiếng cười vừa rồi là khinh thường thì bây giờ nụ cười của
hắn có hơi bất đắc dĩ. "Anh thấy em đứng bên cửa sổ, nhìn xuống phía
dưới."
Tôi kinh ngạc co mình trốn sau bức màn. Tim tức thì đập mạnh, thịch ... thịch ... thịch ... không ngừng nghỉ.
Cách xa như vậy, sao hắn có thể nhìn thấy?
Tôi tự trấn an mình, nhưng tim vẫn không ngừng đập mạnh.
Tôi khó khăn lấy lại bình tĩnh, Hồ Khiên Dư thản nhiên nói, mang theo ý cười: "Cách xa như vậy, làm sao anh nhìn thấy được? Không cần trốn."
Hồ Khiên Dư, vì sao anh luôn luôn đoán được tất cả? Giống như tất cả
những hàng động của tôi, toàn bộ đều trong lòng bàn tay anh.
"Anh không ở đối diện khách sạn, đừng lo." Nói xong, hắn liền cúp điện thoại.
Tiếng máy bận, nhắc nhở tôi tắt máy. Tôi nhìn ngoài cửa sổ, ánh đèn nhuộm màu trời giống như đang chạng vạng.
Thật ra, lúc này, đã là gần nửa đêm.
************************
Ngày hôm sau, tôi đi làm. Ăn xong bữa sáng, tôi tiến vào phòng trà.
Trong phòng trà lúc này có rất nhiều người, tôi không khỏi ngạc
nhiên. Bình thường, sau bữa sáng mọi người thường trở về vị trí, phòng
trà rất vắng vẻ.
Tôi dừng lại ngoài cửa trong chốc lát, vẫn là quyết định đi vào.
Trong phòng rất náo nhiệt.
"Đây là......"
"Nhất định là vậy! Chuẩn xác!"
"Mặt bị làm mờ sao cô có thể nhận được?"
"Nhất định là phía Hằng Thịnh liên hệ với tòa báo, không cho bọn họ đăng mặt!"
"... Cô gái bên cạnh này, có nhớ hay không?"
"Aizz, đầu óc cô làm sao vậy? Nhìn xem, ở đây có viết tiểu thư của Đại Ngôn sánh đôi cùng người đàn ông vàng trong bữa tiệc ..."
"Ôi, thất vọng! Cô ta cũng chỉ xinh đẹp bình thường thôi mà! Làm sao xứng đôi với giám đốc chúng ta ..."
"Cái gì? Không thể tin được!"
"Buối sáng từ trong nhà người ta đi ra ... đều viết như vậy rồi, còn không tin cái gì?"
Trong không gian tràn ngập những lời tranh cãi ầm ĩ. Đây là lí do tôi không thích vào phòng trà khi có nhiều người. Đồn đại, buôn chuyện,
toàn những thứ nhạt nhẽo, nghe vào đau đầu.
Tôi day day thái dương, chuẩn bị pha xong café.
Một người lúc này đứng bật dậy, chạy đến phía tôi. Cô gái này vừa
cười vừa trốn, cầm trong tay tờ tạp chí sặc sỡ. Một người khác đứng lên, lập tức đuổi theo.
"Cậu xinh đẹp? Câu rùa vàng cũng không đủ tư cách a?"
"Ăn nói bậy bạ?! Đừng để tôi bắt được!"
Trong lúc đuổi đuổi đánh đánh một hồi, tôi đi đường vòng, cố tránh
không đụng phải bọn họ, sợ café bị đổ. Nhưng không ngờ, hai người này
chạy tới chạy lui, trong lúc mải vui đùa, tôi đã tránh đường mà bọn họ
cũng không để ý. Một người va vào khuỷu tay tôi, chén café nghiêng đi,
toàn bộ café hất thẳng vào một bên vạt áo. Phòng trà ầm ĩ nhất thời rơi
vào im lặng.
Tôi run lên nhìn quần áo mình, cố gắng không cho café tiếp tục lan xuống.
Hai người đang đuổi bắt kia đều sửng sốt, trong đó có một người nhìn
mặt tôi, lại nhìn mảng café trên áo, đột nhiên phản ứng, "A" một tiếng,
vội vàng để tờ tạp chí lên bàn, chạy đến phòng vệ sinh bên cạnh lấy khăn mặt, giúp tôi lau.
Cũng là càng làm càng rối, quần của tôi cuối cùng bị cô ta làm bẩn.
Bất đắc dĩ, tôi để chiếc cốc lớn để sang một bên, cầm lấy chiếc khăn tự mình lau.
" ... Xin lỗi! Lâm tiểu thư, tôi vừa rồi ... Vừa rồi không nhìn thấy cô!"
Cô gái xô vào tôi run giọng nói: "Đồng nghiệp Lâm ... Cô không sao chứ?"
Nhìn cô ta bộ dáng đáng thương, tôi cũng không biết nên thế nào.
"Không việc gì, lau khô là được rồi." Tôi nhìn chiếc cốc của mình, cười ra tiếng, cố gắng phá vỡ không khí xấu hổ.
Quay người cầm lấy cốc.
Tầm mắt của tôi lơ đãng nhìn qua mặt tạp chí. Một góc quyển bị café
dính bẩn, nhưng không ảnh hưởng đến bức hình bắt mắt giữa trang báo. Tầm mắt của tôi không chịu không chế dừng lại.
Tôi buộc chính mình quay đi nhưng làm thế nào cũng không được.
"Mỹ nhân sánh vai cùng nhà doanh nghiệp trẻ tài ba, tình cảm lưu luyến"
Tiêu đề cũng đủ mánh lới.
Ảnh không rõ ràng lắm, nhưng góc chụp này để lộ toàn bộ khuôn mặt cô
gái tươi cười thản nhiên, mà n