Disneyland 1972 Love the old s
Sắc Màu Quân Nhân

Sắc Màu Quân Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210401

Bình chọn: 9.00/10/1040 lượt.

Mầm’ ý chỉ sự hy vọng. Nhưng bối cảnh bên trong là một dòng sông khô cạn không hề có nước, chiếm phần lớn trên bức ảnh là từng mảng lớn lòng sông nứt nẻ khô quắt, tại một khe nhỏ dưới gốc cây sơ xác hoang toàn là những hạt mầm non còn hé nở, chúng đang sinh trưởng trong sự cô đơn và tuyệt vọng.

Trần Hiểu Sắt chùi chùi nước mắt đang thi nhau rơi xuống, đau lòng mà nói chẳng ra lời. Cô không biết anh muốn biểu đạt vấn đề gì, nhưng cô có thể cảm nhận được đáy lòng anh hiện đang khó chịu biết bao nhiêu. Cô nhắn: "Em xem rồi, anh vẽ rất đẹp, nhưng sao nhìn nó quá ảm đạm bi thương, em không thích."

Tống Á nhắn lại: "Em có thấy những hạt mầm nho nhỏ kia không? Nó tượng trưng cho em, người từng mang đến cho anh niềm hy vọng."

Trần Hiểu Sắt lại hỏi: "Vậy anh tượng trưng cho cái gì?"

Tống Á không trả lời ngay, sau một hồi mới nói: "Cành cây chết héo và con sông khô cạn kia chính là anh."

Tại sao là họa sĩ ai cũng sống nội tâm và đa sầu đa cảm như thế chứ?

Tống Á im lặng một hồi mới nhắn tiếp: "Ở chổ anh còn vài bức tranh nữa muốn mời muốn mời em đến xem thử, em đến được không?"

Trần Hiểu Sắt nằm sấp trên bàn suy nghĩ sau đó trả lời: "Được, nhưng hôm nay em rất bận, để hôm nào đi."

Tống Á gửi cho cho cô mặt hình cười, bày tỏ đồng ý.

Ăn cơm trưa xong, Trần Hiểu Sắt nhìn thấy hình đại diện của Tống Á vẫn còn sáng, cô ngồi xuống gõ bàn phím với tâm trạng vô cùng xúc động: "Anh có đó không? Tống Á?"

Hai giây sau lập tức nhận được tin đáp: "Ừ, anh đây."

Sau đó hai người cứ yên lặng như thế. Hai người cứ ngồi kình nhau như thế đến xế chiều thì Trần Hiểu Sắt để QQ sang chế độ ẩn, nửa tiếng sau đèn ảnh đại diện của Tống Á cũng tối đi. Trần Hiểu Sắt lại nghịch ngợm bật nick mình sáng lên, không lâu sau sau nick của Tống Á cũng sáng lên, đùa qua đùa lại như thế không biết chán cho đến lúc tan việc Tống Á mới nhắn sang cho cô một câu: "Còn muốn chơi nữa không? Nếu không muốn chơi nữa thì một tiếng sau gặp nhau ở chỗ cũ."

Trần Hiểu Sắt rối rắm không biết phải làm sao, tự hỏi mình có nên đi hay không? Có nên đi hay không đây? Ai đó có thể giúp mình quyết định không? Mị lực của người yêu cũ quả thật là không thể khinh thường.

Lúc này điện thoại của Trần Hiểu Sắt chợt rung lên xèo xèo khiến cô giật nảy mình, cầm lên xem thì thấy một số điện thoại lạ. Chắc là cái tên môi giới chết tiệt kia rồi, lần trước đi xem nhà có để lại số điện thoại thế là từ đó cho đến nay suốt ngày cứ đeo bám cô chào hàng phòng ốc. Cô thật không thể nhịn thêm được nữa lập tức nhấn tắt luôn.

Tống Á đợi mãi không thấy tín hiệu trả lời, đành nhắn sang câu nữa: "Có phải em bận không?"

Trần Hiểu Sắt đọc xong tin này thì nảy ra chủ ý, vội trả lời: "Đúng vậy, em có việc không đi được." Sau đó tắt QQ, dự định là về thẳng nhà luôn, vì đã rất lâu rồi cô chưa được ăn một bữa thịnh soạn nào cả.

tâm trạng cứ nặng nề buồn chán suốt con đường về nhà, cả người không chút sức sống, khi về đến dưới lầu khu nhà ở lại bất ngờ nhìn thấy Tống Á mới nãy còn trên QQ mà giờ đã hiện diện nơi đây. Anh vẫn như xưa không hề thay đổi, nơi nào có mặt anh thì phong cảnh nơi đó như được tô điểm thêm vàng sáng. Hiện anh đang tựa người vào xe cúi đầu hút thuốc, dáng vẻ u buồn kia của anh thật sự không giống như giả vờ lắm.

Trông thấy Trần Hiểu Sắt đang bước tới, Tống Á liền vứt đi mẩu thuốc lá nói: "Tiện đường nên anh đến xem em đã tan sở hay chưa!"

Môi Trần Hiểu Sắt giật giật, từ đông Bắc Kinh đến tây Bắc Kinh mà cũng tiện đường được ư? Cô nói: "Đợi em chút, để em dẫn Sửu Sửu đi cùng luôn."

Tống Á cười gật đầu nói: "Anh cùng em lên đó có được không? Anh cũng rất muốn được gặp nó."

Trần Hiểu Sắt cúi đầu dẫn đường, còn Tống Á thì chỉ cười chứ không nói thêm gì nữa. Không hiểu tại sao, Trần Hiểu Sắt cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tống Á mỗi lúc càng xa, đã không thể cùng anh sánh vai đi bên nhau như ngày xưa nữa. Cô bình tĩnh mở cửa phòng, Sửu Sửu nho nhỏ đột nhiên vọt nhanh tới, biểu hiện của nó hoàn toàn đúng như cô suy nghĩ, khi vừa nhìn thấy Tống Á nó đã lao nhanh về phía anh.

Vành mắt Tống Á hơi ươn ướt, khom lưng nhấc nó lên ôm vào lòng. Trần Hiểu Sắt thấy Sửu Sửu làm nũng trong lòng Tống Á mà chỉ biết thở dài: "Mi đấy, đúng là có trăng quên đèn mà." Nhưng khi nhìn thấy cảnh đoàn viên của hai ‘chủ tớ’ ở trước mặt thì trong lòng khó nén được sự đố kỳ với thương cảm, vừa chùi nước mắt vừa nói: “Không ngờ nó vẫn còn nhận ra anh."

Tống Á vuốt ve Sửu Sửu nói: "Anh cảm thấy mình rất có lỗi với nó, nhặt nó về nuôi nhưng thực tế lại chẳng chăm sóc nó được mấy ngày. Cảm ơn em Hiểu Hiểu, cám ơn em đã giúp anh chăm sóc nó."

Trần Hiểu Sắt nói: "Anh nói gì vậy? Sửu Sửu hiện nay đã là thành viên trong gia đình nhỏ em của đó." Cô khách sáo hỏi Tống Á: "Anh có muốn vào nhà ngồi một lát hay không? Nhưng nhà hơi bừa bộn một tí nhé."

Tống Á hỏi lại: "Anh có thể vào à?"

Trần Hiểu Sắt nói: "Tất nhiên rồi."

Tống Á lại hỏi: "Anh mang giày vào được không?"

Trần Hiểu Sắt nhận xét Tống Á đúng là người hết sức lịch sự, còn cái tên Liên Hạo Đông kia nếu như có được một chút phép lịch