
đầy máu, suy nghĩ: "Vốn bữa cơm này có thể không tốn tiền..."
Anh dẫn cô tới bờ biển đi dạo, đi từ từ dọc theo bờ cát tới một ngọn hải đăng. Cô không phải là đứa trẻ sinh ra ở biển nên có cảm giác rất lạ lẫm với biển, khi thấy được luôn bị giật nảy mình. Lúc cao hứng cô còn nhảy xung quanh Liên Hạo Đông.
Anh nhét tay vào túi quần nhìn cô hồn nhiên như một đứa trẻ, lập tức cảm thấy mình cũng trẻ lại. Có lẽ tối nay bọn họ có thể nói tới vấn đề khá tao nhã, ví dụ như, nói chút chuyện văn học, nói chút chuyện lý tưởng thời trẻ...Nhưng hoàn cảnh tốt đẹp như vậy lại đột nhiên lệch quỹ đạo, thủ trưởng Liên lại nghĩ sai.
Chuyện bắt nguồn từ việc Trần Hiểu Sắt mặc một cái váy hoa lớn che nửa người theo phong cách Bohemieng, gió biển vừa thổi qua là lộ ra phần lớn đùi. Cô vội vàng lấy tay che lại, rất có phong thái Monroe.
Tim Liên Hạo Đông đập điên cuồng, người căng lên, đi lên trước níu người ta lại, kéo về. Cô nhịn rất nhiều ngày, thật vất vả mới ra ngoài một chuyến, liền không muốn đi, ngồi xổm xuống l.q.đ đất từ chối đi về phía trước, kháng nghị: "Đợi láy nữa không được ạ? Em còn muốn chơi nữa cơ."
Anh ôm cô lên từ trên đất, nói: "Hay chúng ta xem từ trên giường đi. Tầm nhìn chỗ đó tốt hơn."
Trần Hiểu Sắt: "..."
Liên Hạo Đông là bay về.
Trần Hiểu Sắt không rõ lần này buổi trưa anh đã vội vàng làm chuyện đó, bây giờ còn muốn? Không thấy phiền à! Sau khi anh vào cửa, không bật đèn mà đã lôi người ta lên giường.
Cô nói: "Em xin anh đừng làm nữa. Chúng ta vẫn nên ngồi bên nhau đếm sao đi..."
Đếm sao? Liên nhị gia đếm sao với em à? Chuyện này ngay từ khi còn bé anh đã không làm! Run rẩy, em quá ngây thơ rồi! Vẫn nên ít sống với Sửu Sửu thôi!
Tiểu Sửu Sửu ngoài ngàn dặm đang ăn thức ăn cho chó, không cẩn thận bị nghẹn ở cổ. Nó ở đâu cũng trúng đạn!
Ngày hôm sau, khi cô tỉnh lại thì anh đã không còn trên giường. Cô tìm được quần lót mặc vào, lại mặc áo ngủ lên, đi chân không ra ngoài. Nghe thấy tiếng lạch cạch ngoài phòng bếp, một thủ trưởng nào đó đang chịu trách nhiệm cầm muôi ước lượng, miệng còn ngậm điếu thuốc. Trời ạ, dáng vẻ này thật là khốc muốn chết.
Cô suy nghĩ xem có nên ăn món ăn anh làm không? Bởi vì cô có cảm giác ăn vào thì tiêu hóa sẽ không tốt, tình cảnh vừa nãy khiến cô không còn khẩu vị nữa.
Lúc anh xoay người bỏ đồ vào mâm thấy cô thì sửng sốt. Cô lại đang quyến rũ anh. Phụ nữ có vài tư thế trêu chọc đàn ông lớn nhất, một trong số đó chính là trạng thái ngái ngủ mơ màng, đi chân trần, người phụ nữ tóc dài dựa vào cửa, cứ nhìn anh miễn cưỡng như vậy. Cho dù là ai thấy cũng sẽ động lòng. Trái tim anh liền đập thình thịch.
Anh hơi xấu hổ, khẽ ho một tiếng, giữ vững bình tĩnh, nhìn cô, nói: "Đi dép vào rửa mặt đi, cơm dọn lên ngay đây."
Cô mang theo thái độ hoài nghi rời đi. Trong khoảnh khắc cô xoay người, lập tức bĩu môi. Mẹ nó, Liên Hạo Đông lại biết làm cơm? Vậy thật quá bất ngờ rồi. Có phải điều này chứng minh rằng chỉ cần ở cùng với anh thì cơm cũng do anh làm? Cô kích động tới mức run lên.
Bốn món ăn một món canh, hai mặn hai nhạt, có dinh dưỡng nhất là món hải sâm nướng hành, nóng hổi thơm ngát. Cô gắp một miếng thả vào miệng, sạch sẽ mềm mịn trơn nhẵn, oa! Ăn ngon quá. Cô hỏi: "Anh tự học hay là học từ danh sư đấy?"
Anh nói: "Anh rất thích ăn ngon. Lúc bé theo đầu bếp nhà anh học. Ông nội anh là người duyên hải Sơn Đông, thích ăn hải sản nên chọn rất nhiều sĩ quan biết làm hải sản, một người trong số đó làm rất ngon, vẫn đang làm ở nhà anh. Có điều năm ngoái ông đã về hưu, về quê ở Sơn Đông."
Trần Hiểu Sắt nghĩ tới điều gì đó, than một tiếng: "Nói thật, anh cảm thấy hai chúng ta phù hợp không?"
Liên Hạo Đông múc cho cô một chén canh sò, nói: "Thích hợp!" Lại an ủi: "Cô nhóc, có anh ở đây, đừng sợ được không?"
Cô uống một miếng canh. Canh loãng và ngon, sau đó lại thoáng chút đăm chiêu, uống thêm vài miếng, rồi chu cái miệng nhỏ nhắn, nói: "Em có thể cảm giác được mẹ anh không thích em chút nào. Em còn đấu khẩu với bà..."
Liên Hạo Đông biết chắc chắn ngày đó mẹ đã nói rất nhiều lời tổn thương tới lòng tự trọng của Trần Hiểu Sắt. Mình lại không có bên cạnh cô càng khiến cô đau đớn. Anh nói với cô: "Cô nhóc, em có biết khi còn bé anh đọ sức với mẹ thế nào không?"
Cô vội vàng vểnh tai lên nghe anh nói. Anh mỉm cười, vuốt ve đầu người ta, nói: "Chính là chưa bao giờ không nghe theo lời bà chính diện, qua cửa ải này, lén làm gì sau lưng thì làm. Bởi vì mâu thuẫn vĩnh viễn là cách xấu nhất."
Cô nói: "Sớm muộn gì bà cũng biết, chẳng phải tới lúc đó sẽ rắc rối hơn à?"
Anh nói: "Có khi qua thời gian vừa rồi bà sẽ hối hận hơn cả chúng ta."
Người này thật là quỷ quyệt, vậy mà lại đùa giỡn mẹ mình xoay vòng vòng. Cô hỏi: "Cách kia là anh tự hiểu ra à?"
Anh nói: "Không phải! Là anh cả anh dạy."
À, thì ra là còn để ý nhiều hơn. Ôi! Có loại con này nên vui mừng hay là nên khóc đây? Vậy nên, một mối tình bị đẩy vào đường cùng được Liên Hạo Đông cứu vãn một cách dễ dàng.
Buổi chiều, anh nhận một cú điện thoại, cô thấy anh đứng lên từ trên giường liền mặc quân trang ngay, có lẽ có