
, không hay rồi, anh nhìn xem, chất lượng kém quá. Lượng vận động của anh lớn như vậy, động một cái là rách mất."
Liên Hạo Đông trả lời: "Anh cảm thấy cũng được mà." Sau đó nhìn cô tha thiết, vô cùng mong cô có thể mua cho anh.
Đừng, bộ này thật sự rất đắt! Vì vậy Trần Hiểu Sắt tha thiết nhìn lại, mong anh có thể bỏ qua cho cô một lần.
Liên Hạo Đông mềm lòng, an ủi: "Được rồi! Anh hiểu tấm lòng của em. Để em trả một lần nhiều tiền như vậy anh cũng rất đau lòng. Anh nghĩ rằng..."
Có hy vọng, cô cũng biết người này không máu lạnh như vậy, liền e thẹn mà chủ động tiến lên hôn Liên Hạo Đông.
Anh đón lấy, sau đó nói hết lời: "...Em trả góp đi."
Mẹ kiếp! Quá khốn kiếp! Tuyệt đối là tên khốn này ăn tim hỏng mắt hư, hư tới cả xương tủy. Vậy mà lại dùng trái tim đen tối xuống tay với một cô gái yếu ớt nghèo nàn như cô. Trần Hiểu Sắt giận dỗi xoay người định đi, Liên Hạo Đông giữ chặt người ta lại. Cô giận dữ hỏi: "Anh muốn làm gì nữa?"
Anh nói: "Em vừa chiếm lợi của anh, anh cảm thấy mình không thể bị thua lỗ, có thể chiếm lại được không?"
Trần Hiểu Sắt: "..."
Liên Hạo Đông nói đúng, quần áo này có thể trả góp. Tiễn người giao hàng, Trần Hiểu Sắt như đưa đám. Cô cảm lqđ thấy nhất định phải tàn nhẫn, quyết tâm chia tay với Liên Hạo Đông, nếu không cứ tiếp tục thế này cô sẽ táng gia bại sản mất. Hu hu...
Liên Hạo Đông quần áo chỉnh tề phóng khoáng, nhìn Trần Hiểu Sắt uể oải nói: "Đến nỗi đó à?"
Cô mặc kệ anh, ủ rũ nói tiếp: "Đừng để ý tới em, em bị bệnh rồi."
Anh nở nụ cười, lúc này là cười thật, sờ sờ đầu người ta, nói: "Cho em lời, em có muốn chiếm không?"
Chiếm lời? Coi em là ai chứ? Trần Hiểu Sắc khinh bỉ Liên Hạo Đông, nhìn anh đầy căm tức, trả lời: "Muốn! Nhất định!"
Anh thu hồi nụ cười, khôi phục bộ mặt thần bí đặc biệt của mình, lại hỏi: "Chắc chắn?"
Cô đứng lên, gật đầu một cách nghiêm túc.
Anh xoay người đi lấy chìa khóa xe, để lại một câu: "Chỗ tốt chính là anh dẫn em ra ngoài chơi."
Cuối cùng cũng nói một câu bằng tiếng người.
"Nhưng em phải mời anh ăn cơm." Anh nói hết câu.
Trần Hiểu Sắt: "..."
Vốn hoa xuân kiều diễm, sóng biển vỗ rì rào cùng ánh trăng sáng vằng vặc đêm xuân Nam Hải, người yêu gặp mặt hẳn nên tình chàng ý thiếp, thân thiết một hồi. Nhưng nữ chính Trần Hiểu Sắt không d/đ/l/q/đ cao hứng như vậy. Đương nhiên, bất kể thế nào thì thủ trưởng Liên vẫn kích động. Anh cảm thấy ánh trăng hôm nay đẹp hơn bất cứ lúc nào, tường hòa hơn bất cứ lúc nào. Anh dắt Trần Hiểu Sắt bước từng bước thong thả phía sau như người mộng du, từ từ đi trên bờ biển rộng.
Liên Hạo Đông kéo cô tới trước mặt, ôm vào trong lòng, nói: "Chẳng phải mất 500 đồng à? Đến mức buồn cả một đêm như vậy sao? Hơn nữa, đây chính là chỗ em chọn mà."
Mắt Trần Hiểu Sắt lờ đờ, liếc anh, trong lòng vô cùng khó chịu. 500 đồng? Nếu đúng là chỉ 500 đồng thì hay rồi. Quần áo trên người anh, vay một năm, mỗi tháng mất gần 4000 đồng, còn đắt hơn phòng cô thuê. Nhưng tất cả đều là cô tự chuốc lấy, kể cả khúc nhạc đệm lúc ăn cơm tối.
Liên Hạo Đông lái xe đưa cô tới một nhà hàng lộng lẫy, nói cho cô biết: "Canh ba ba và bào như trong này là ngon nhất, nếm thử một chút nhé?"
Trần Hiểu Sắt ôm bụng không xuống xe, vẻ mặt đau khổ nói: "Có thể đổi nhà hàng khác không? Em bị dị ứng với ba ba, bào ngư, có khi còn co giật toàn thân."
Anh hỏi: "Có tật xấu này từ khi nào?"
Trần Hiểu Sắt nói: "Từ nhỏ đã có, lúc bị nặng nhất còn có thể không khống chế được đại tiểu tiện."
Phục vụ nhà hàng mặc quần áo như thiếu gia đang chờ mở cửa, cô thấy anh không có ý muốn đi thì nóng nảy, đe dọa anh: "Anh đi nhanh lên. Em không khống chế được đại tiểu tiện thật đấy."
Anh đạp cần ga lái ra ngoài, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thoắt trắng thoắt đỏ của cô, hỏi: "Có khá hơn không? Vừa nãy sắc mặt em rất dọa người."
Cô thầm trả lời: "Có thể không dọa người à? Nếu để em trả tiền bữa cơm này thì thật sự em phải chuyển xuống d;đ;l;q;đ hầm ngầm rồi." Nói rõ một chút, phản ứng quá khích vừa rồi của cô là bị chi phí khổng lồ của nhà hàng lớn này dọa.
Liên Hạo Đông chở cô lòng vòng mấy con phố, vừa tìm vừa nói: "Vậy em muốn ăn gì?"
Cô trợn mắt, vừa hay nhìn thấy phía trước có một quán ăn Đông Bắc, chỉ tay: "Em muốn ăn đồ ăn Đông Bắc. Em không quen ăn đồ ăn phương nam."
Hai người vào trong, gọi vài món người phương Bắc thường ăn và vài món rau xào. Trần Hiểu Sắt ăn rất ngon, nói: "Vẫn là đồ Đông Bắc ăn ngon."
Liên Hạo Đông nói: "Món xào và món Quảng Đông ở nhà hàng vừa nãy rất nổi tiếng. Các nhà lãnh đạo và khách nước ngoài tới đây đều muốn tới đó. Vốn định dẫn em đi ăn xả láng, ai ngờ em lại không thể ăn."
Trần Hiểu Sắt gặm xương đùi dê, uống trà lạnh, không nói lời nào, vô cùng yên lặng.
Liên Hạo Đông nói tiếp: "Vợ! Em tiết kiệm cho anh một khoản tiền đó."
Trà lạnh phun ra từ mũi, cô ho khan tới mức sắp rớt cả mắt mũi ra, hỏi: "Chẳng phải anh không có tiền à? Sao bây giờ lại nói có hả?"
Anh nói: "Đúng là anh không mang tiền nhưng chỗ đó có thể ký sổ. Cuối tháng anh tới thanh toán một lần là được rồi."
Cô nằm sấp trên bàn giả chết, trong lòng đảo lộn, phun