
nữa (hoàng hôn kết thúc ý, và trời đã tối), cánh cửa thư phòng vẫn gắt gao đóng chặt.
Tôi đi đến tủ lạnh, hy vọng bên trong có chút trái cây hay rau quả miễn cưỡng chống đói , không nghĩ tới bên trong tủ lạnh ngập đồ, trái cây tươi mới, bánh kem sữa, ngay cả nước trái cây cũng có rất nhiều vị.
Chỉ có phụ nữ mới thích trái cây, nên đây không phải là hắn chuẩn bị cho tôi đấy chứ ?
Tâm của tôi trong giây phút đó như được nhồi thêm cảm giác – hạnh phúc, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kì quái
Nếu căn phòng này còn thoang thoảng hương vị thức ăn nóng hổi, thì đây chính là tổ ấm trong mơ của tôi !
Hoàn hảo trong nhà bếp của hắn cái gì cũng đầy đủ, từ dụng cụ cho đến gia vị cái gì cũng có, tôi bận rộn với căn bếp một lúc, liền cho ra nồi cơm chín tới, còn nấu thêm hai món ăn mà tôi thích nhất.
Gấp gáp ăn thử một miếng, hương vị quả không sai…
Tôi đang muốn thử thêm miếng nữa, bỗng nhiên bị người nào đó đứng phía sau ôm lấy thắt lưng, hơi thở nóng rực xoẹt qua hai má.
Giọng nói bên tai than nhẹ: “Thơm quá, thực sự rất thơm…. tôi cứ nghĩ cả đời này sẽ không còn được ngửi thấy hương vị này.”
“Trên người hắn nồng đậm mùi hương yên thảo nó kích động một tầng gợn sóng (có ai nhớ ko, vị của TL ấy) trong đáy lòng tôi , giấc mộng bao nhiêu năm cứ như trở thành sự thật, hư ảo lại tốt đẹp như vậy, tình cảnh này thật giống như kỳ vọng nằm trong lòng tôi, chính là cùng tôi chia sẽ lại là một người khác.
Tôi không có khí lực tiếp tục lạnh nhạt với hắn, chỉ bình thản nói: “Anh cũng đói bụng ? Ăn một chút gì rồi tiếp tục làm việc a?”
Tay hắn ôm thắt lưng của tôi càng thêm chặt lại, hôn lên mái tóc của tôi, nỉ non bên tai: “Anh yêu em!”
Tôi khờ người, đầu óc tại giây phút đó là trống rỗng trong thời gian dài.
Có tình nhân như Lâm Quân Dật, thực không phải không động lòng, mà là làm cho người khác có cảm giác không dám tiếp cận.
Tôi không có dũng khí nếm thử, không đủ tin tưởng để một lần nữa yêu thương…..
Trần Lăng là thủy, từng giọt từng giọng chảy xuống, uyển chuyển mà lâu dài.
Nhưng lại cực kì vô tình, chỉ biết mang đi, sẽ không quay trở lại.
Lâm Quân Dật là hỏa, lửa cháy rực nóng, không thể tiếp cận đến hắn bởi bốn phía xoay hắn đều bắn ra hỏa diễm, tiếp cận chính là tự mình mang thương tích…..
Nhưng mà, hỏa lại vô cùng hữu tình, không tiếc trả giá lớn đến đâu, chẳng sợ yêu đến chết.
Hắn sẽ không ra đi, cho dù đốt thành tro tàn vẫn muốn lưu lại…
Hai người hoàn toàn bất đồng như vậy, cách yêu cũng khác nhau xa như vậy, duy nhất giống nhau chính là: đồng dạng tổn thương người.
**************************************************************
Mới đó không lâu hương khí đồ ăn khắp căn phòng còn nồng đợm giờ đã trở nên tê dại vô vị, hoặc căn bản là do tôi ăn không ra vị gì.
Bởi vì tôi còn chưa thanh tỉnh khỏi câu bày tỏ đầy thâm tình của hắn.
Lời vô nghĩa như cảnh trong mơ của hắn, vô tình đem phòng tuyến cuối cùng trong lòng tôi đánh nát, cho dù biết rõ hắn nói không phải cho tôi nghe, nhưng tôi lại không thể bỏ qua được tình chân ý thiết như vậy của hắn.
Tôi xong rồi, nếu không rời xa hắn, tôi sẽ vĩnh viễn không thoát thân được mất!
Hắn ăn một lát, rồi dùng khăn lau sạch khóe môi, hỏi: “Thời gian còn sớm, nhà của tôi có rất nhiều phim nhựa, em muốn xem cái gì?”
Phim mà đàn ông con trai thích không phải toàn loại bạo lực với chiến tranh sao, cùng với sở thích của phụ nữ không phải là hoàn toàn khác biệt.
Tôi không kỳ vọng nhiều: “ Tùy tiện chọn đi, chỉ cần không máu me là được rồi!”
“Em thích bộ phim điện ảnh nào?”
Tôi nghĩ cũng không thèm nghĩ, lời đã thốt ra khỏi miệng: “ [ Thật lòng yêu em'>
Đây là một bộ phim điện ảnh đã rất lâu, tôi cũng đã nhiều năm rồi không xem lại, mà phỏng chừng cũng chẳng có ai nhớ đến nó, chỉ là cảnh phim thật giống hình ảnh của tôi năm đó nên khiến cho tôi nhớ mãi không quên.
Hắn cúi đầu một ngụm rồi một ngụm ăn cơm, tư thế phải nói là cực kì tao nhã, bất quá hắn ăn cũng không nhiều…
Tôi đi đọn dẹp lại chổ thức ăn thừa, trở lại phòng khách thì bộ đèn chùm lớn đã được thay thế bằng ngòn đèn tường màu vàng nhạt đàm đạm.
Lâm Quân Dật ngồi trên sofa, đang điều khiển cá remote nói với tôi: “Lại đây ngồi đi”
Khi tôi thấy trên TV là hình ảnh Trương Mạn Ngọc xinh đẹp, tôi hoàn toàn bị dọa ngây người, thậm chí vai bị hắn ôm lấy cũng không biết.
“ Anh sao lại có bộ phim này?”
“Khi mua một rạp chiếu phim gia đình, ông chủ cũ đã tặng tôi 25 bộ phim kinh điển trong đó vừa vặn có bộ này thôi.”
Tôi lui lại một góc sofa, xem lại bộ phim mà mình từng hoài niệm, mới phát giác bản thân đã đem tình tiết trong phim quên sạch, duy nhất nhớ rõ chính là trong rạp chiếu phim tối đen ấy Trần Lăng nắm lấy tay tôi, nắm cho đến khi bộ phim kết thúc, trong tay hai người đều thấm đẫm mồ hôi.
Lắc đầu, đem đoạn kí ức lắng đọng nén xuống, vì cái gì cứ cùng Lâm Quân Dật một chổ, hắn lại có thể dễ dàng đem những phần kí ức mà tôi muốn phong ấn kia sống dậy chứ.
Nhìn đến Trương Mạn Ngọc cùng Trương Học Hữu si mê đắm chìm trong nụ hôn trên màn ảnh, tôi không tự chủ được ánh mắt phiêu phiêu đến tr